[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hoá Sao?

Chương 30: Phế Thái Tử Điên Bị Giam Cầm (4)



Edit by: Thú nhỏ


➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥


Vân Thanh Thanh lại lần nữa bị Triệu Triệt kéo ra sau tầng tầng lớp lớp màn che trong đại điện.


Không biết có phải ảo giác hay không nhưng cô cảm thấy toàn bộ đại điện đã nhiều hơn mấy ngày trước vài phần sinh khí.


Cô cẩn thận quan sát mới thấy một vài cái cửa sổ ở phía Nam đại điện đã được mở ra, làm cho cả cung điện sáng sủa hơn rất nhiều.


Triệu Triệt ấn cô ngồi xuống ghế cạnh bàn, lại chủ động đem thức ăn từ trong hộp lấy ra, xong xuôi hắn nhét vào tay cô một đôi đũa, ra lệnh nói: "Ăn cơm!"


Thẳng đến khi trong chén cô được gắp một miếng thịt quay sốt mật ong, Vân Thanh Thanh vẫn chưa lấy lại tinh thần.


"Thái tử điện hạ. . . . . . Ngài đang làm gì thế?" Vân Thanh Thanh nhất thời nhịn không được hỏi.


Hắn mặc dù là phế thái tử, nhưng dù sao vẫn là hoàng tộc, làm sao có thể mời một tiểu cung nữ như cô ăn cơm, lại còn gắp thức ăn cho cô?


Cô còn đang suy nghĩ nên nói ra sự thật như thế nào với Triệu Triệt, hắn đã tỏ ra khách khí với cô trước rồi.


Thái độ nhiệt tình của Triệu Triệt khiến Vân Thanh Thanh cảm thấy rất áp lực.


Thấy Vân Thanh Thanh không dám động thủ, Triệu Triệt cho là cô tuân theo quy củ trong cung.


Hắn cố gắng nở nụ cười, làm cho mình trông có vẻ bình dị gần gũi, nói: "Tính cách ta mặc dù quái gở, nhưng cũng là người thích náo nhiệt, ngươi không cần câu nệ chính mình như vậy đâu."


Hắn rõ ràng là muốn cười, nhưng lại không cười được, làm cho khuôn mặt tuấn tú nhìn như đang có thâm thù đại hận.


Tuy không biết vì sao hắn tự nhiên lại đối tốt với mình nhưng Vân Thanh Thanh vẫn cảm thấy rất xấu hổ.


Triệu Triệt nghĩ mình làm vậy vẫn chưa đủ, hắn bèn đứng dậy đi đến Bảo Khố Các phía sau, từ trong một cái lọ hoa lấy ra một cái túi to, ném lên bàn.


(*)Bảo Khố Các: nơi cất giữ của cải, đồ vật quý báu.


Cái túi to kia rơi xuống bàn liền tự động mở ra, sau vài tiếng lăn lông lốc, mấy thỏi vàng trong bảo khố trực tiếp từ trong túi lăn đến trước mặt Vân Thanh Thanh.


Nhìn mấy thỏi vàng trước mặt, Vân Thanh Thanh ngây ngẩn cả người, phế thái tử bị giam lỏng lại có tiền sao?


Làm sao có thể tiện tay một cái là có thể ném ra mấy thỏi vàng!


"Cho ngươi đấy." Hắn ngồi xuống, ôm hai tay, nhướng mày nhìn cô, "Lưu Thiện cho ngươi được, ta cũng cho được."


Trong lòng Triệu Triệt thầm nghĩ, nói đến tiền, hắn cũng không ít hơn tên hoạn quan Lưu Thiện kia!


Vừa nghĩ đến việc Vân Thanh Thanh vì tiền nên tình nguyện mặc cho Lưu Thiện sai khiến, trong lòng Triệu Triệt như có lửa đốt, hắn không biết là do Vân Thanh Thanh là hạng người ham mê tiền bạc, hay là nàng thật sự nương nhờ Lưu Thiện.


Hôm qua Vân Thanh Thanh không tới đưa cơm, hắn tức giận thức trắng cả đêm, hôm nay, hắn đột nhiên hạ quyết tâm, sẽ đối xử với nàng thật tốt, phải thu mua nàng, nhất định không thể để cho nàng và tên hoạn quan kia ở bên nhau!


Vân Thanh Thanh khó hiểu nhìn hắn, đột nhiên có chút không hiểu mạch não của hắn.


"Thái tử điện hạ, ngài đây là thu mua ta?" Vân Thanh Thanh khẽ nhếch môi, muốn một cung nữ đầu quân không khó, nhưng nhiêu đây cũng quá nhiều rồi?


Nhìn nàng như bị chính mình dọa rồi, trong lòng Triệu Triệt vừa chua xót vừa dễ chịu, chua xót vì nữ nhân này thật sự ham mê tiền bạc, dễ chịu vì tiền của mình có thể làm nàng động tâm.


Tâm tình nhất thời phức tạp khiến hắn không biết rốt cuộc mình muốn cái gì.


Hắn muốn lòng trung thành của nàng sao?


Không phải, tâm ý của hắn không phải như vậy. . . . . .


Trong lòng Triệu Triệt là một trận phiền toái, hắn cảm thấy thái dương mình đang đau âm ỷ.


Vân Thanh Thanh lúc này đang lâm vào trong dằn vặt, không chú ý tới sự bất thường của Triệu Triệt.


Trong nội tâm cô tràn ngập áy náy đối với Triệu Triệt, cô vốn định nói sự thật cho hắn biết, nhưng cô còn chưa mở miệng, Triệu Triệt đã đối tốt với cô.


Cô không đáng để được hắn đối tốt như thế. . . . . . Vậy nên, cô là nên nói ra sự thật, hay vẫn là không nói đây?


Trong lòng hai người đều có tâm sự, lâm vào trầm mặc, quỷ dị nhìn nhau.


U ám trong mắt Triệu Triệt dần dâng lên, Vân Thanh Thanh bỗng nhiên lấy lại tinh thần.


Cô tiếp xúc với nhân vật phản diện đã lâu, trong lòng biết rõ tâm tư của nhân vật phản diện, cô căn bản không giấu được chuyện nguyên thân hạ độc hắn, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị hắn biết được.


Thay vì đợi đến khi hắn biết được rồi nổi giận, không bằng nói cho hắn biết sớm một chút, nếu Triệu Triệt thật sự muốn giết cô, cô cũng chấp nhận!


Nghĩ thông suốt xong, Vân Thanh Thanh lấy lại bình tĩnh, nắm chặt tay nói:


"Điện hạ!"


"Vân Thanh Thanh!"


Hai người dường như đồng thời mở miệng, Vân Thanh Thanh sững sờ, sắc mặt Triệu Triệt hiện lên dị thường, nhưng hắn rất nhanh đã thu liễm lại, cẩn thận nói: "Ngươi nói trước đi."


Đi đến bước đường này, Vân Thanh Thanh lại cảm thấy rất khẩn trương.


Bởi vì quá lo lắng, trán cô chảy đầy mồ hôi, cả người cũng giống như mới từ trong nước đi ra.


Cô cẩn thận nhìn Triệu Triệt, sắc mặt hắn lúc này vẫn như cũ, tâm tình ổn định, nhìn không giống sẽ nổi điên lên, cô nghĩ thầm, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay cô đành phải một ăn cả ngã về không!


"Thái tử điện hạ, độc trong chén canh kia là do ta hạ." Vân Thanh Thanh gắt gao nắm chặt tay, cố gắng giữ cho thanh âm của mình thật bình tĩnh, "Nhưng mà, ta là bị buộc phải làm thế, hiện giờ ta rất hối hận, sau này ta sẽ không làm việc cho Lưu Thiện nữa, xin ngài hãy tin ta."


Triệu Triệt ngồi bên cạnh cô, vẻ mặt bình tĩnh nghe cô khẩn trương độc thoại.


Sau khi nói xong, Vân Thanh Thanh thở dài một hơi, cả người cũng thả lỏng xuống.


Tảng đá lớn trong lòng cô rốt cuộc cũng rơi xuống, hắn muốn đánh muốn giết gì, cứ việc tùy ý.


"Nếu ngài hận ta, liền cho ta một liều thuốc độc khác, ta trả ngài một mạng." Vân Thanh Thanh cắn môi, ngẩng cằm, lộ ra bộ dạng mặc người chém giết.


Không ngờ Triệu Triệt sau khi nghe xong lại không có phản ứng gì, ngược lại thản nhiên nói: "Nói xong rồi?"


Vân Thanh Thanh chết lặng gật đầu, máy móc trả lời hắn: "Xong rồi."


"Ồ." Triệu Triệt im lặng rũ mắt, động tác thuần thục dùng đũa gắp thêm cho cô một miếng thịt.


Động tác này của hắn làm rất thuận tay, thật giống như trước kia hắn thường xuyên làm, trong lòng hắn nghi hoặc, rốt cuộc là chính mình làm sao vậy? Vì sao lại muốn gắp thức ăn cho nàng?


Mắt Vân Thanh Thanh nhìn thấy thịt trong bát đã xếp thành núi nhỏ, đáng tiếc lúc này cô không có tâm trạng ăn uống gì.


Vân Thanh Thanh nhịn không được hỏi hắn: "Điện hạ không hận ta sao?"


"Vì sao ta phải hận ngươi?" Triệu Triệt khinh thường nhìn cô, lạnh lùng hừ nói, "Người muốn giết ta không phải bảy mươi thì cũng tới trăm người, ngươi thì tính là gì?"


Vân Thanh Thanh: ". . . . . ."


"Huống chi," hắn lại gắp một viên thịt, cẩn thận từng tí xếp chồng lên trên đống thịt, xếp đống thịt thành một hình tháp mỹ lệ, hắn cong môi cười với cô, "Ta đã sớm biết là ngươi hạ độc."


Tiếng cười hắn cực kỳ bén nhọn, nụ cười ấy có chút châm chọc, cũng mang theo một chút không phù hợp với tuổi tác, giống như đã sớm nhìn thấu nhân sinh, tinh thông đến mức khiến Vân Thanh Thanh cảm thấy sợ hãi, sau khi hiểu được, tim cô gắt gao thắt lại.


Trong nhất thời, tâm tình Vân Thanh Thanh thực phức tạp.


Từ khi nào hắn biết là cô hạ độc?


Khó trách, hắn lại bắt cô uống hết bát canh độc kia.


Cô lại lần nữa cảm thấy may mắn vì mình đã không lựa chọn trả lời [1: Ta không ăn, ngươi làm gì được ta?], nếu lúc ấy cô lựa chọn 1, cô đời này đừng hòng đến gần Triệu Triệt một bước.


Nhưng mà, lựa chọn trả lời [2: Tạ chủ long ân! Canh này ta uống cạn trước kính ngài!], lại khác biệt rất lớn.


Đứng ở góc độ của Triệu Triệt, nhìn người hạ độc tự uống hết canh độc do chính mình hạ, sợ là sẽ nghĩ đầu óc cô có vấn đề đi?


Khó trách Triệu Triệt sẽ giữ cô lại, lúc thì hù dọa cô, lúc thì đày đọa cô, còn mời cô xem biểu diễn. . . . . . Có thể, hắn muốn xem xem đầu óc cô rốt cuộc có bệnh hay không.


Ở cùng một chỗ với Triệu Triệt, tâm tình Vân Thanh Thanh giống như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, khi thì hướng lên, một hồi lại đi xuống, nhất thời sẽ phát điên mất.


Cô nghĩ thầm, hắn chưa điên, cô đã điên trước rồi!


Triệu Triệt thấy vẻ mặt cô đổi tới đổi lui, không khỏi hứng thú, tiếp tục nói: "Sau khi ngươi ngất đi, ta tìm được chỗ độc dược còn lại trên người ngươi."


Sau khi hắn nói xong, từ trong tay áo lấy ra một bao thuốc bột, âm hiểm cười: "Tên của độc này là ‘Tiêu Trường Tán’, vô sắc vô vị, sau khi ăn phải, bụng quặn đau, yết hầu như lửa đốt, nếu dùng giải dược chậm trễ, ruột người trúng độc sẽ bị thối rửa mà chết, bụng còn có thể bị lủng một lỗ lớn, bên trong chảy ra nước mủ, dịch ruột non. . . . . . ."


Nghe hắn mặt không đổi sắc giải thích công hiệu của độc dược, Vân Thanh Thanh cảm thấy bụng mình ẩn ẩn đau.


"Như thế nào, ta nói lâu như vậy nhưng từ đầu đến cuối ngươi vẫn thờ ơ thế à?" Triệu Triệt liếc cô một cái, lộ ra biểu tình có chút không kiên nhẫn, đôi con ngươi cất giấu ám quang, như là đang chờ đợi cái gì.


Hắn vô tình biểu lộ cảm xúc ra ngoài, Vân Thanh Thanh nháy mắt hiểu được.


Cô biết nghe lời hồi đáp: "Thái tử điện hạ thật lợi hại, tạ ơn ngài."


"Hừ." Triệu Triệt cong khóe miệng, lạnh mặt quay đầu, Vân Thanh Thanh cẩn thận nhìn hắn, phát hiện lông mi hắn khẽ run, ánh mắt hơi sáng lên một chút.


Hắn đang cao hứng.


Vân Thanh Thanh âm thầm cười trộm, nghĩ thầm, may mà nhân vật phản diện còn chưa có lớn, nếu hắn lớn thêm vài tuổi nữa, cô sẽ không thể đoán được tính khí của hắn.


"Còn không mau ăn? Đồ ăn đều lạnh hết rồi." Để che giấu tâm tình của mình, Vân Thanh Thanh lạnh giọng nhắc nhở cô.


Vân Thanh Thanh nghe xong công hiệu của "Tiêu Trường Tán", kỳ thật không có khẩu vị gì nữa, nhưng Triệu Triệt cứ nhìn chằm chằm vào cô, cô không dám cự tuyệt hắn, đành phải chịu đựng mà ăn vào.


Chờ sau khi cô ăn xong tháp thịt, Triệu Triệt lại gắp cho cô một đống đồ ăn, Vân Thanh Thanh sắp ói ra rồi, đưa tay ngăn cản hành vi cho heo ăn này lại.


"Ngài ăn đi." Vân Thanh Thanh ngăn tay hắn lại, lấy đũa gắp cho hắn một miếng thịt.


Triệu Triệt nhìn chằm chằm miếng thịt cả nửa ngày, hồi lâu sau, hắn mới cau mày gắp miếng thịt lên, như là đang đối mặt với chuyện gì thống khổ lắm vậy.


Vân Thanh Thanh khó hiểu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì sao nhân vật phản diện nào cũng không thích ăn vậy?


Thấy vẻ mặt ghét bỏ đồ ăn của Triệu Triệt, vẻ mặt Vân Thanh Thanh chợt lóe lên một cái, luôn cảm thấy hắn và người nào đó có chút giống nhau.


"Vì sao các nhân vật phản diện không chỉ có bộ dạng giống nhau, mà ngay cả thói quen cũng giống nhau thế?" Vân Thanh Thanh ở trong đầu hỏi tiểu hệ thống.


Tiểu hệ thống ấp úng hồi đáp: "Mỗi người do hệ thống tạo ra đều là một cá thể độc lập, không phải là cô nghĩ nhiều rồi chứ?"


Trong lòng Vân Thanh Thanh mặc dù hoài nghi, nhưng ngoài miệng lại không hỏi nữa.


Sau khi hai người dùng bữa xong, tâm tình Triệu Triệt rõ ràng tốt lên không ít, thậm chí hắn còn cầm túi vàng ném vào trong ngực cô, không đợi cô cự tuyệt đã nói: "Cầm lấy số vàng này, ngươi là người của ta."


Vân Thanh Thanh nâng túi vàng nặng trịch trong tay, đắn đo có nên nhận hay không nhận?


Không nhận, Triệu Triệt chắc chắn sẽ tức giận, sẽ cho rằng cô xem thường hắn, nhận, thì lại kỳ kỳ. . . . . .


Nghĩ một hồi, Vân Thanh Thanh quyết định nhận lấy túi vàng trước, sau đó cô sẽ đem vàng vụn đổi thành vàng thỏi, lại mua cho hắn thêm một chút đồ.


Quả nhiên, Triệu Triệt thấy cô nhận lấy túi vàng, ánh mắt cô không khỏi lộ ra nghi hoặc.


Sau khi cô nhận vàng của hắn, thì  hắn xem cô như người một nhà?


"Đi, làm thêm một phần dược thiện cho ta." Triệu Triệt dùng khẩu khí chỉ huy tiểu đệ, dược thiện lần trước của Vân Thanh Thanh đã bị hắn tức giận đổ đi, hắn rất muốn nếm thử xem món nàng làm thế nào.


Vân Thanh Thanh đang lo hắn không chịu uống thuốc, hiện giờ thấy hắn chủ động nhắc tới việc này, cô rất mừng, người bệnh nguyện ý phối hợp uống thuốc, việc điều trị bệnh liền có hi vọng rồi.


Hí ha hí hửng chay tới phòng bếp, chờ sau đi vào phòng bếp nhỏ, cô phát hiện ba tên thái giám câm cũng theo tới đây.


Ba tên thái giám chân tay luống cuống đứng trong phòng bếp, thành thành thật thật đứng chờ, bởi vì lần đầu tiên Vân Thanh Thanh chính thức xuất hiện ở Nam Cung, cả ba người đều dùng ánh mắt tò mò nhìn cô.


"Ngươi chỉ huy bọn hắn làm đi." Triệu Triệt xuất hiện ở ngoài cửa, ba tên thái giám thấy hắn đến, đều lộ ra ánh mắt sợ hãi, chân không tự chủ được bắt đầu run rẩy.


Kỳ thật, chỉ cần bọn họ không le lưỡi ra thì Vân Thanh Thanh cũng không cảm thấy sợ hãi, thấy bọn họ sợ Triệu Triệt như vậy, cũng không giúp cô làm việc được, Vân Thanh Thanh đành nói: "Làm phiền thái tử điện hạ ra ngoài chờ."


Triệu Triệt xoay người liền đi, nhưng mới đi được hai bước, hắn lại đột nhiên quay lại, vẻ mặt bình tĩnh, hung tợn nói với bọn thái giám: "Đều làm việc hết cho ta, để ta xem ai dám nhàn rỗi!"


Bọn thái giám ấp úng đáp lời, lại là một trận run run.


"Thái tử điện hạ, ngài nên đi rồi." Vân Thanh Thanh chịu không được hắn quản lung tung, đưa tay đẩy hắn ra ngoài.


Nếu người này còn ở lại đây quấy rối, đến chiều nay bọn họ cũng chưa nấu xong dược thiện.


Thấy thái tử điên bị Vân Thanh Thanh đuổi ra ngoài, vẻ mặt bọn thái giám khiếp sợ, thầm nghĩ, xong rồi, cái mạng này của Vân Thanh Thanh khó giữ rồi.


Đáng tiếc, bọn họ đợi cả nửa ngày cũng không thấy thái tử tức giận, một lát sau, hắn không chỉ không tức giận, biểu tình thoạt nhìn dường như còn. . . . . . rất vui?


Ở trong mắt bọn họ, chỉ cần thái tử điên không mắng chửi người thì liền tương đương với việc hắn đang vui vẻ.


Bọn thái giám cảm thấy vị tiểu cung nữ này thật có thủ đoạn, ngay cả thái tử điên cũng không dám làm gì nàng.


Đuổi Triệu Triệt đi xong, Vân Thanh Thanh đơn giản nói qua một lần các việc phải làm cho bọn thái giám, sau khi bọn thái giám nghiêm túc nghe xong, tay chân lanh lẹ đi làm dược thiện.


Vân Thanh Thanh vốn định bắt tay vào giúp, nhưng bọn thái giám nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán, đoạt lấy cây quạt trong tay cô, lại dùng ánh mắt cầu xin tha thứ nhìn cô, Vân Thanh Thanh không còn cách nào, đành phải ở một bên nhìn bọn họ làm.


Thái giám rất nhanh đã bắt đầu, một lát sau liền không cần cô xen vào nữa, Vân Thanh Thanh trái phải không có việc gì làm, liền đi tới sân rộng.


Lúc này, ba cung nữ đang phơi quần áo, một cung nữ bị mất chân cầm một cái sào dài, gian nan treo y phục lên đó.


Ban ngày nhìn đám cung nữ, Vân Thanh Thanh cảm thấy cũng không đáng sợ như vậy, cô thuận tay giúp các nàng phơi y phục, các cung nữ