Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại

Chương 101: Có thể thấy anh bình an vô sự.



Nhưng Tần Vật chưa bao giờ nghĩ tới, vì để anh và Bạch Sương có thể kết hôn, ba Tần lại ly hôn.

Mẹ Bạch nhìn ra được sự kinh ngạc và không biết phải làm sao của Tần Vật.

Bà đem hai cuốn sổ hộ khẩu nhẹ nhàng đẩy về tay Tần Vật, nở nụ cười ôn hòa, "Không sao đâu, các con không cần thấy áp lực trong lòng.

Dì và ba của con đã thương lượng cả rồi, sau khi hôn nhân của các con được pháp luật thừa nhận, chúng ta sẽ đi nước ngoài du lịch nghỉ dưỡng.

Dì và ba của con vẫn sẽ sống chung với nhau giống như trước đây, chỉ có điều không có quan hệ về mặt pháp luật mà thôi."

Trên thực tế, sự nhượng bộ mà ba Tần đưa ra không hề nhiều, ông vẫn có thể ở bên mẹ Bạch như trước.

Nhưng dưới góc nhìn của Tần Vật, ba Tần đã không còn là người cha ích kỷ, chỉ biết nghĩ tới lợi ích của bản thân như trước nữa.

Mà tất cả những điều này, nhất định có liên quan rất lớn tới những lời khuyên của mẹ Bạch.

Tần Vật cụp mắt, cầm hai cuốn sổ hộ khẩu trong tay, anh thấp giọng nói một câu: "Cảm ơn, mẹ."

Mẹ Bạch ngẩn ra, sau đó trong mắt lấp lánh ánh nước.

"Ừ, con rể ngoan." Bà cười lau đi nước mắt, vỗ vỗ tay Tần Vật.

Bạch Sương đề nghị nâng ly, ly rượu của bốn người va chạm vào nhau, dường như đang tượng trưng cho những ngày tháng tốt đẹp hạnh phúc của sau này vậy.

* * *

Gần cuối năm, Tần Vật quyết định ngày tổ chức hôn lễ sẽ vào dịp lập xuân (Lập xuân được biết tới với ý nghĩa là sự bắt đầu của mùa xuân, thường vào khoảng thời gian từ 04/02 kết thúc vào ngày 18/02) năm tới.

Vào lúc xuân noãn hoa khai (ngày xuân ấm áp, hoa đua nhau nở), vạn vật phục tô (cây cối đâm chồi này lộc, hồi sinh sau mùa đông), mọi thứ đều đại biểu cho sức sống căng tràn.

Anh thích những ngày như vậy.

Cả nhà điều cảm thấy rất tốt, không có ý kiến.

Nhưng cho dù là vậy, công việc chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ cũng đã bắt đầu bận rộn.

Mẹ Bạch tìm một người thợ may sườn xám* lão luyện với tay nghề tinh tế khéo léo, tới may cho Bạch Sương một bộ lễ phục kiểu Trung mặc lúc đón dâu.

Chú thích: Sườn xám là một loại trang phục truyền thống của Trung Quốc, bắt đầu từ thời nhà Thanh, và thường được nhìn thấy ở Thượng Hải.

Việc chụp hình cưới cũng phải được lên lịch từ trước.

Danh sách khách mời, bày trí hôn trường.

Có rất nhiều thứ cần thiết để chuẩn bị cho một đám cưới, mỗi một người trong nhà đều bận rộn tới chân không chạm đất.

Nhưng cho dù là bận rộn như vậy, mọi người ai nấy cũng đều tràn ngập niềm vui.

Nhưng ai cũng không biết được rằng, trong bầu không khí tràn ngập niềm vui như vậy, có một loại virut đang từ từ khuếch tán dưới sự tiếp xúc giữa mọi người với nhau.

Cách thời điểm qua năm mới vẫn còn nửa tháng, mẹ Bạch tạm thời đem chuyện hôn lễ đặt qua một bên, để bắt đầu sắp xếp và chuẩn bị đón năm mới.

Hôm nay ba Tần về nhà vào lúc chập tối, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

"Làm sao vậy, công ty xảy ra chuyện gì rồi sao? Nếu không thì hôm nay đừng đi siêu thị, ngày mai rồi lại nói?" Mẹ Bạch săn sóc chu đáo.

Ba Tần lắc đầu, nhíu mày nhìn mẹ Bạch, "Đúng là có chuyện, nhưng không phải chuyện của công ty."

Vào bữa tối ngày hôm đó, ở trên bàn ăn ba Tần đã công bố một chuyện mà ông đã nhận được.

"Xuất hiện tình trạng cảm cúm phát sốt trên diện rộng?" Tần Vật cau mày.

Mẹ Bạch hỏi: "Có phải giống như dịch cúm gia cầm không?"

Ba Tần lắc đầu, nghiêm trọng nói: "So với cái đó càng nghiêm trọng hơn, tình hình ở bên đó hình như không được tốt lắm."

Tần Vật lập tức đứng dậy, "Con đi kiểm tra xem thử."

Anh từng là bác sĩ trưởng khoa hô hấp của bệnh viện Hòa Hiệp, tình cảm vẫn còn đó.

Tần Vật trực tiếp gọi điện thoại cho viện trưởng.

"Viện trưởng, tôi là Tần Vật."

"Tần Vật? Tiểu tử thối nhà cậu! Tôi tìm cậu lâu như vậy mà vẫn không tìm thấy cậu, làm sao đến tận bây giờ cậu mới xuất hiện chứ!"

"Xin lỗi viện trưởng, bởi vì một số nguyên nhân nên tôi đã thay đổi phương thức liên lạc. Nhưng nghe lời ông nói, có phải đã xảy ra chuyện gì quan trọng rồi không?"

Tất cả những lời nói tiếp theo của viện trưởng, khiến Tần Vật càng nghe càng cau mày.

Đến cuối cùng, anh dường như cũng có chút thở không nổi.

"Àiii." Viện trưởng ở đầu dây bên kia nặng nề thở dài một hơi, "Câu bây giờ không còn là người của bệnh viện, kỳ thực chuyện nguy hiểm như vậy đáng ra là không có liên quan gì tới cậu.

Nhưng mà Tần Vật, cậu là bác sĩ của khoa hô hấp, là nhân tài mà bây giờ khan hiếm thiếu thốn nhất.

Nếu như cậu có thể quay lại, tôi tin rằng cậu có thể cứu được rất nhiều người."

Tần Vật trầm mặc, không lên tiếng.

Viện trưởng lại thở dài một tiếng, "Tôi không biết nên nói như thế nào, không thì cậu cứ suy nghĩ một chút đi.

Tình hình ở Gianh Thành rất nghiệm trọng, tôi nghe thấy tin tức nói, đã có rất nhiều người bị lây nhiễm rồi.

Cũng may là đã khống chế kịp thời, nhưng cho dù là như vậy, nhân viên y tế và nguồn lực cũng vô cùng túng thiếu.

Bây giờ bệnh viện chúng ta đã có rất nhiều bác sĩ và y tá chủ động xin được đi, nói là muốn tới đó chi viện.

Tần Vật, chúng tôi đều rất cần cậu."

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Tần Vật quay lại bàn ăn.

"Làm sao rồi, rột cuộc tình hình là làm sao vậy?" Ba Tần sốt ruột mà hỏi.

Bạch Sương đang uống canh, nhìn vào hai đầu lông mày đang nhăn lại kia của Tần Vật, và dáng vẻ không nói một lời của anh, cô thả bát xuống, ngón tay mảnh khảnh của cô đưa lên vuốt lông mày của anh.

Tần Vật quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh.

"Đi đi." Bạch Sương mỉm cười, giọng rất nhẹ, "Sau khi đi, anh có thể cứu rất nhiều rất nhiều người.

A Vật, em biết nguyện vọng của anh, anh muốn cứu sống mọi người.

Bệnh nhân cần anh, bệnh viện cần anh, quốc gia cần anh."

Mày Tần Vật giãn ra, bắt lấy bàn tay nhỏ của Bạch Sương, mang nó đến bên môi cẩn thận hôn lên.

Anh đưa ra một lời hứa: "Anh sẽ bình an vô sự quay về."

Bạch Sương cười dịu dàng, "Em sẽ chờ anh, lập xuân chúng ta còn phải tổ chức hôn lễ nữa đó."

* * *

Ai cũng không ngờ rằng chỉ là một hiện tượng cảm cúm phát sốt thông thường, lại có thể phát triển thành một tình huống nghiêm trọng như vậy.

Đây là một loại virut lây nhiễm qua sự tiếp xúc, chỉ cần có bất cứ tiếp xúc thân thể nào với người bệnh là đã bị nhiễm virut, sẽ bị lây nhiễm virut ngay lập tức.

Bệnh tình ập đến ào ạt, rất khó ngăn chặn.

May mắn bác sĩ chuyên gia tại bệnh viện Nhân Dân thức trắng đêm mở họp với chuyên gia ngoại tỉnh, lấy tốc độ sấm rền gió cuốn cách ly những bệnh nhân đã xác định bị nhiễm bệnh.

Như vậy mới không khiến cho virut gian trá xảo quyệt này tiếp xúc gây tai họa tới cho càng nhiều người vô tội hơn.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, điều quan trọng nhất là nghiên cứu tạo ra thuốc để chữa trị loại virut lây lan qua sự tiếp xúc này.

Hơn nữa việc chăm sóc những bệnh nhân đã được xác định là nhiễm virut cũng phải cần đầy đủ nhân lực.

Những thiên sứ áo trắng mệt mỏi kia, họ mệt mỏi tới mức trực tiếp ngủ gục trên mặt đất.

Vốn là thời gian nên ồn ào náo nhiệt, vui vui vẻ vẻ để đón Tết, những bác sĩ và y tá vốn nên ở nhà hưởng thụ bầu không khí vui vẻ kia, giờ khắc này đang cực nhọc bôn ba trong bệnh viện Nhân Dân Giang Thành.

Nhẫn nhục chịu khó, không kêu một tiếng khổ.

Vì sự an nguy của càng nhiều người, bọn họ can tâm tình nguyện!

"Sương Sương, con thực sự muốn đi sao?" Mẹ Bạch nhìn Bạch Sương đang bận rộn đóng gói thu dọn hành lý, lo lắng lại đau lòng.

Bạch Sương đem áo khoác lông nhồi vào va ly, "Mẹ, đã một tuần rồi con không liên hệ được với anh ấy.

Con biết rằng có thể bởi vì anh ấy quá bận quá mệt, cho nên mới không có thời gian và sức lực trả lời tinh nhắn của con.

Nhưng con nhất định phải đi, con phải tận mắt nhìn thấy anh ấy bình an vô sự con mới an tâm."

Mẹ Bạch mở miệng, muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại do dự.

Bà hiểu rõ tính khí của con gái mình, bà không thể ngăn cản nó được.

Dưới lầu đã có tiếng ấn còi của xe tải, ba Tần đi vào trong phòng, "Sương Sương, xe tải đã tới dưới lầu rồi."

Không phải Bạch Sương đi một mình, cô còn mang theo hàng loạt vật tư, muốn đi cùng với xe tải tới tiền tuyến.

Bạch Sương bỏ hành lý lên xe, mang găng tay phòng chống tiếp xúc xong, "Mẹ, ba, con đi đây."

Mẹ Bạch chịu đựng đau khổ gật đầu, nước mắt dâng trào.

Ba Tần vỗ về lên vai bà, "Sương Sương, bây giờ con hối hận vẫn còn kịp. Con không phải bác sĩ cũng không phải y tá, con không cần phải đi mạo hiểm."

Ánh mắt của Bạch Sương kiên định mà cố chấp, "Có thể nhìn thấy A Vật bình an vô sự, không tính là mạo hiểm."