Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại

Chương 41



"Xin lỗi." Cận Diễm cúi đầu, chầm chậm đưa tay lên lấy cây bông y tế, nhẹ nhàng lau miệng vết thương cho Bạch Sương.

"Vì sao anh lại phải nói xin lỗi chứ, chuyện này cũng không phải anh làm ra." Bạch Sương cảm thấy Cận Diễm có chút ngốc nghếch.

Âm thanh của Cận Diễm rất nhỏ, giống như sợ lỡ âm thanh của anh mà lớn một chút, thì sẽ làm cho vết thương của Bạch Sương đau hơn vậy.

"Lúc nãy em nói, em muốn lưu lại vết thương để quay về, đợt một lát còn có tác dụng. Cho nên em đã xác định được trong số người luyện tập sinh, ai là người đã cắm kim lên dây thừng, chỉ là còn cần thêm một ít thủ đoạn để ép cô ta ra.

Nhưng tôi vẫn khăng khăng muốn xử lý vết thương cho em, mà vết thương của em cũng bắt buộc phải xử lý, cho nên tôi mới nói, xin lỗi."

Cận Diễm thực sự rất khó xử.

Xử lý vết thương, thì sẽ không còn chứng cứ để Bạch Sương trả thù.

Nhưng nếu không xử lý vết thương, thì sẽ tổn hại đến cơ thể của Bạch Sương.

Ngược lại, Bạch Sương rất nhanh đã thoải mái lại như thường, một cái tay không bị thương khác của cô vỗ vỗ lên vai của Cận Diễm, nhẹ nhàng cười nói: "Không sao. Nếu người kia đã muốn ra tay với em, vậy lần này nhìn thấy em không có việc gì, lần sau chắc chắn vẫn sẽ tới nữa.

Cho nên ấy, cơ hội để em ép cô ta hiện nguyên hình còn rất nhiều, lần này coi như ghi nợ, lần sau tính luôn một thể."

Cánh tay xử lý vết thương của Cận Diễm hơi hơi dừng lại, anh ngẩng đầu lên, đôi con ngươi đen nhánh sâu thẳm kia, làm cho Bạch Sương dâng lên một cảm giác quen thuộc.

Ừm.. có chút giống Bạc Nghịch.

Đúng rồi, Cận Diễm và Bạc Nghịch đều cùng là một người, bọn họ đều là hóa thân của thần sa ngã, có chỗ giống nhau là rất bình thường.

"Thẩm Bạch Sương, tôi hỏi em." Trong ánh mắt của Cận Diễm lướt qua một tia đau đớn mà chính bản thân anh cũng không phát hiện, "Có phải từ lúc em lên sân khấu đã phát hiện ra trên dây thừng chứa rất nhiều cây kim, nhưng em vì để hoàn thành tiết mục nhảy solo một cách hoàn mỹ, cho nên mới chịu đựng từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc?"

Bạch Sương tỏ vẻ đương nhiên mà nói: "Đúng vậy, lúc đó là hiện trường quay phim trực tiếp, chẳng nhẽ chỉ vì mấy cây kim nho nhỏ mà vứt bỏ cả tiết mục biểu diễn sao?"

Chưa nhắc đến vốn dĩ đã có nhiệm vụ cần cô phải hot lên, cho dù không có nhiệm vụ, lúc mà cô đang làm một chuyện gì đó, cho dù có gặp phải khó khăn gì, cô cũng sẽ nỗ lực vượt qua, đem cái chuyện đó hoàn thành một cách vừa đẹp đẽ vừa hoàn mỹ.

Đây mới là Bạch Sương.

Cận Diễm cau chặt mày, môi ngập ngừng mở ra hai lần, dường như muốn nói những lời trách móc Bạch Sương không biết yêu quý chính bản thân mình.

Nhưng những lời này anh không hề nói ra khỏi miệng, mà lại cúi đầu, dùng ngữ khí rất kiềm chế mà nói: "Lần sau người kia lại nhắm vào em, nếu còn giở ám chiêu, em đừng lại ngốc ngếch mà để mình bị thương nữa."

"Em sẽ không chịu thiệt đâu." Bạch Sương nói là lời thật lòng.

Cho dù xem xét từ tính huống trước mặt, cô giống như đã phải chịu chút thiệt thòi, nhưng sau này cô sẽ bắt Tân Hân Hinh phải trả lại gấp bội.

Cận Diễm thấy mình dù có nói như thế nào cũng không khuyên được Bạch Sương, trong lòng kìm nén một sự hờn dỗi, tay cố ý làm mạnh một chút.

Cây bông thấm cồn khử trùng dừng lại ấn xuống chỗ sâu ở vết thương trong lòng bàn tay của Bạch Sương, trên miệng vết thương nhỏ đã kết vảy máu lại chảy ra một vệt máu mới.

Nhìn thấy máu, Cận Diễm lại hối hận, trong lòng hoảng loạn, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của Bạch Sương.

Liền nhìn thấy Bạch Sương đang cười nhìn vào anh, vẻ mặt của cô không hề xuất hiện một chút cảm giác đau đớn.

"Cảm ơn anh nhé, Cận lão sư. Em nghĩ lại, vẫn là cảm thấy những lời anh nói rất đúng, nếu như em vì trả thù người kia mà mặc kệ cho vết thương bị nhiễm trùng, vậy thật sự là quá không đáng giá rồi.

Anh muốn băng bó vết thương như thế nào, cứ nói với em, em sẽ hết sức phối hợp với anh."

Cận Diễm đáp qua loa hai câu rồi lại cúi đầu, nhịp tim trong lòng ngực như trống đánh.

Thật là quá kỳ lại rồi, vì sao vẻ tươi cười của cô có thể làm cho tâm trạng của anh sinh ra thay đổi lớn như vậy chứ?

Nhìn thấy nụ cười của cô, tất cả mọi ý nghĩ tiêu cực trong lòng anh đều tan biến, chỉ muốn cùng cười với cô..

Hơn nữa, vì sao anh lại cảm thấy, cảnh tượng băng bó vết thương cho cô trước mắt sao lại quen thuộc như vậy?

Giống như đã từng nhìn thấy ở chỗ nào rồi vậy.

Cái này trong giới học thuật có cách nói chuyên môn, gọi là hiện tượng Deja-vu, phiên dịch lại là "Ký thị cảm."

(Chú thích: Deja-vu hay Déjà-vu thường là một cảm giác rất quen thuộc, rất "kỳ quái", "lạ" và đầy "huyền bí" và xảy ra thường xuyên nhất trong các giấc mơ, cả trong hiện thực chắc chắn rằng hình ảnh này "đã xảy ra" trong quá khứ)

Cho nên Cận Diễm cũng không để trong lòng, anh chỉ cho rằng đây là ký thị cảm của mình mà thôi.

Cuối cùng thì tối nay Bạch Sương cũng không vả mặt Tân Hân Hinh.

Sau khi băng bó vết thương xong, rất nhanh cô đã quay về ký túc xá nghỉ ngơi, cuối cũng được ngủ một giấc yên bình.

Sau khi kết thúc vòng công diễn đầu tiên, các luyện tập sinh có thể tạm thời được thở ra một hơi, tổ chương trình cho bọn họ được nghỉ phép một ngày.

Đồng thời cũng trả điện thoại lại cho bọn họ, để bọn họ có quyền sử dụng trong một ngày.

"Hôm nay được nghỉ phép, tớ mời các cậu đi spa nhé." Tân Hân Hinh có tâm tư muốn thiết lập quan hệ tốt với mọi người, chủ động đề nghị.

"Đi tiệm nào đây? Để cậu mời thì không hay lắm, hay là chúng ta chia ra." Có người nói.

"Chính là tiệm Beauty ở trung tâm thành phố, không sao, không cần chia, tiệm đó là của nhà tớ mở." Tân Hân Hinh 'sơ ý' mà tiết lộ thân phận phú nhị đại của mình.

"Cái gì? Beauty là của nhà cậu mở? Tiệm đó có cả chuỗi cửa tiệm trên toàn quốc đó! Trời ơi, Tân Hân Hinh, không ngờ cậu còn che giấu bản thân là một phú bà nữa đó!"

"Vậy tuyệt đối không thể chia, liền để cậu mời khách, chẳng trách một lần đi Spa cậu cũng nói đi đơn giả như vậy!"

Các luyện tập sinh đều rầm rầm rì rì lên.

Đến cả hai người bạn cùng phòng ký túc xá kia, lúc này cũng có chút ngại ngùng mà đứng bên cạnh Tân Hân Hinh, "Hân Hinh, chuyện mấy ngày trước cậu sẽ không tính toán với bọn tớ chứ?

Bọn tớ thực sự không có ác ý với cậu, bọn tớ cũng là thân bất do kỷ, cậu đừng trách bọn tớ.."

(Chú thích: Thân bất do kỷ ý là bị ép buộc)

Tân Hân Hinh cố ý liếc nhìn về phía Bạch Sương, lớn tiếng nói: "Không có gì đâu, các cậu nói cái gì tới cũng quên mất rồi.

Mọi người đều cùng một phòng ký túc, cùng là" chiến hữu "kề vai chiến đấu, tớ làm sao mà lại ghi thù chứ? Cùng nhau đi spa đi."

Hầu như tất cả luyện tập sinh đều cùng đi với Tân Hân Hinh, chỉ có Bạch Sương và Lâm Ấu Điềm là không có biểu hiện gì.

"Thẩm Bạch Sương, Lâm Ấu Điềm, các cậu không đi sao?" Tân Hân Hinh cố ý đứng trước mặt tất cả mọi người hô lớn.

"Không đi, các cậu đi đi!" Lâm Ấu Điềm là một người không che giấu được cảm xúc, lúc này cô phòng má nói, nhìn qua thì có vẻ như cô đối với Tân Hân Hinh không có thiện cảm thậm chí là bất mãn.

Tân Hân Hinh giả vờ tỏ vẻ thất vọng, đáng thương tội nghiệp mà nói: "Lâm Ấu Điềm, Thẩm Bạch Sương, hai người còn giận tớ sao?

Tớ biết chuyện trước đây là tớ làm sai rồi, nhưng mà con người không có ai là hoàn mỹ cả, trong cuộc đời của mỗi một người không thể không một lần phạm sai lầm.

Nếu như biết sai mà sửa còn không được tha thứ, vậy những người từng phạm sai lầm không phải là quá đáng thương rồi sao?"

"Cô.." Lâm Ấu Điểm là một người rất dễ mềm lòng, nghe thấy những lời này, nhìn thấy dáng vẻ tủi thân đáng thương của Tân Hân Hinh, lập trường có chút dao động.

Tân Hân Hinh rèn sắt hi còn nóng, sử dụng phương pháp khích tướng, "Hay là nói, bởi vì hai người các cậu bây giờ đều là người có lượng nhân khí cao nhất, cho nên không muốn chơi với chúng tớ.."

"Mới không phải!" Lâm Ấu Điềm quả nhiên trúng kế, kéo cánh tay của Bạch Sương nói: "Chúng ta cũng đi đi, không phải chỉ là đi cái spa thôi sao, có cái gì không thể đi chứ! Tiểu Sương Sương, cậu nói có đúng không!"

Bạch Sương đã gọi cho Thẩm Mậu Tùng đến mấy cuộc điện thoại, Thẩm Mậu Tùng đều không nhận, cô còn đang nhìn điện thoại, chuẩn bị gọi thêm một cuộc nữa.

Bỗng nhiên nghe thấy Lâm Ấu Điềm hỏi cô, cô liền tùy tiện gật gật đầu.

Tân Hân Hinh nhìn thấy Bạch Sương đồng ý, khóe miệng âm thầm kéo lên một nụ cười.