Xuyên Nhanh: Chiếm Đoạt Nữ Chính

Chương 2



Thẩm Miên vừa về tới nhà đã lên thẳng phòng đóng cửa lại. Sau đó chính là đi tắm.

Ôi dơ chết cô rồi. Mấy bọn bắt cóc còn chơi bẩn này cô sẽ trù ẻo chết bọn họ. Có biết cô đây mất bệnh sạch sẽ không hả.

Cô phải cho cảnh sát bắt hết bọn chúng mới được.

"Khỉ thối, khỉ thối." Cô khẽ gọi.

"Kí chủ đừng có tắm cũng gọi tôi được không. Cô không phải gu tôi." Ưng Thừa Tướng dùng giọng nói truyền nào bằng một chất giọng đầy bực tức. Nó gặp kí chủ gì vậy chứ. Đến cả tắm cũng gọi nó.

Thẩm Miên: "Thế gu của người là gì. Một cô khỉ xinh đẹp sao."

Ưng Thừa Tướng: "Cô im đi."

Gu của nó làm sao có thể là một con khỉ thối được. Gu của nó ít nhất cũng phải như Hằng Nga tiên nữ trên trời. Nó đường đường là Kim Sí Điểu làm sao có thể có gu thẩm mĩ là một con khỉ cái được chứ. Kí chủ nhà nó chỉ giỏi nói hươu nói vượn.

"Ồ." Thẩm Miên chậc lưỡi có chút tiếc nuối. Cái hệ thống với nguyên hình Tôn Ngộ Không này thật chảnh mà. Nó không thích khỉ cái thì thích cái gì được chứ. Tiêu chuẩn cao quá sẽ ế cho xem.

Cô tắm rồi nhanh chóng choàng lấy áo choàng tắm lụa màu đen đi ra.

Tắm rồi thật khỏi mái.

Cô vừa bước ra đã nhìn thấy cô nữ hầu vô cùng xinh đẹp đứng bên cạnh sofa trên tay còn bưng bát cái gì đó.

"Tiểu thư, phu nhân chưng yến với đường phèn cho cô. Dặn cô uống lúc còn nóng."

Thẩm Miên nhìn người con gái xinh đẹp như hoa như huyệt. Cho dù khi cô cười tiêu chuẩn cũng nổi bật hơn ánh mặt trời. Cô mặc bộ đồ hầu gái màu hồng trên ngực còn mang bảng tên khắc hai chữ Dung Âm thì cau mày.

"Cô là nữ chính?"



"Sao ạ?" Dung Âm đầu đầy dấu chấm hỏi có chút ngơ ngác hỏi lại. Bình thường vị tiểu thư nhà Trần gia này rất kiêu ngạo luôn nhìn người khác bằng nửa con mắt, đến cả nói chuyện cũng không thèm nói chuyện với người hầu như cô. Hôm nay, mặt trời mộc đằng tây sao.

Ưng Thừa Tướng: "Kí chủ, cô không được nói ra trò chơi này. Cô làm ơn làm theo kịch bản đi."

Có ai ngay từ đầu gặp đã hỏi như vậy không chứ. Bộ kí chủ hết chuyện hỏi rồi hay sao.

"Tôi chỉ thấy cô ta làm người hầu thật đáng tiếc mà thôi. Showbiz sẽ hợp với cô ta hơn." Thẩm Miên tỏ ra tiếc nuối nhưng trong ánh mắt chứa toàn sự bỡn cợt.

Đừng thấy Dung Âm như ánh nắng mặt trời mà lầm tưởng tâm tư cô gái này trong sáng.

Cô đã sống và ăn chơi lâu như vậy chẳng lẽ không nhìn ra Dung Âm này có loại tâm tư gì.

Quả thật hạ tiện thì có là nữ chính cũng hạ tiện mà thôi.

"Ra ngoài đi. Nói với mẹ tôi, tôi muốn cô làm người hầu riêng của tôi." Thẩm Miên nhếch môi cười.

Dung Âm nhìn vào ánh mắt đó không hiểu sao lại rùng mình. Không phải chỉ đơn giản nhìn một cái thôi sao. Cô tại sao lại cảm thấy lạnh sống lưng cơ chứ.

Ánh mắt vừa nãy của Trần Giản Miên thật sự làm cô không nhìn ra có hàm ý gì. Nhưng lại cho cô cảm giác như mình bị cô ấy lột sạch tất cả từ trong ra ngoài. Mọi âm mưu toan tính tất cả đều bị nhìn thấu.

"Dạ." Cô nhanh chóng để bát yến chưng lên bàn rồi đi ra ngoài theo tiêu chuẩn người hầu nhưng chẳng khác gì đang bỏ chạy.

Trần Giản Miên này thật kì lạ. Vừa mới bị bắt cóc về liền thay đổi hệt như một người khác. Làm cô không đoán được cô ấy đang nghĩ gì.

Ưng Thừa Tướng thấy thái độ của kí chủ nhà mình liền hỏi:

"Cô dường như ghét nữ chính này?"



"Giả tạo." Thẩm Miên nhếch môi đầy khinh thường. Cô nhìn bát yến chưng trên bàn rồi nhẹ nhàng đổ nó vào chậu cây cảnh bên lan can.

Đồ của thứ giả tạo, cô thật sự không dám uống cũng không có hứng uống.

"Thế tại sao cô lại muốn cô ta làm người hầu riêng? Cái này không phải đang đầy đọ bản thân sao?" Ưng Thừa Tướng có chút nghi hoặc. Vị kí chủ này tâm tư thật kì lạ.

"Nếu không làm người hầu của tôi, cô ta sẽ làm người hầu riêng của nam chính Trần Doãn. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén đến lúc đó phá cp chỉ thêm phiền phức."

Ưng Thừa Tướng gật gật đầu công nhận. Đúng vậy, giữ lại một người bên cạnh giám sát cũng tốt hơn là không giữ.

Nhưng nhìn sự khinh miệt từ trong đấy mắt của kí chủ nhà nó. Không hiểu sao nó lại thấy tội nữ chính.

Buổi tối, Thẩm Miên cũng chịu xuống phòng. Cô vừa mở cửa đã thấy Trần phu nhân và Trần lão gia đứng ở bên ngoài với ánh mắt mong đợi cùng áy náy.

Thẩm Miên: "..."

Cô thật sự rất ngại gặp hai người này. Trước nay cô không thân thiết với phụ mẫu nên cách đối đãi với bọn họ cô thật không biết làm thế nào cho phải.

"Tiểu Miên, con ổn chứ? Thấy chỗ nào không thoải mái sao? Có cần ba gọi bác sĩ tới kiểm tra không?"

"Đừng giận ba mẹ, vừa hay tin mẹ và ba con đã đặt vé lập tức trở về."

Cô đối với hành động dồn dập của họ có chút bối rối. Nhưng khi nghĩ tới việc cô không phải Trần Giản Miên thì liền cười nhạt. Cô làm sao vậy chứ. Bọn họ có phải ba mẹ cô đâu. Cô bối rối làm cái quái gì.

"Tôi đói." Cô sau khi thôi miên bản thân liền nói.

Thật sự từ lúc xuyên qua cơ thể này đã không được ăn gì. Cảm giác hiện tại tay chân đều bủn rủn đói muốn đưa chân lên trời.

"Đói cái gì chứ. Vừa về cả phòng cũng không ra, bữa cơm gia đình cũng vì chị mà ăn không vô. Chị nghĩ Trần gia này nợ chị sao."