Thẩm Miên khẽ ngáp một cái. Xem mấy cái này thật buồn ngủ.
"Này, đến cái chúng ta cần chưa?" Cô sắp chán chết rồi.
"Sắp rồi, kiên nhẫn chút."
"Món đồ đấu giá tiếp theo là mặt nạ người có thể dịch dung thành bất cứ ai. Chỉ có một cái duy nhất."
Mọi người nghe xong liền xôn xao bàn tàn. Thứ này thật sự có trên đời sao. Nhưng nó đã được nơi này mang ra bán thì tuyệt đối không thể nào là giả được.
"Giá khởi điểm 200 vạn."
"Tôi ra giá 250 vạn." Tiếng người dẫn vừa dứt đã có người đưa bảng lên.
"300 vạn."
Thẩm Miên nghe giọng này liền quay sang nhìn về hướng chín giờ. Nữ chính vậy mà có hứng thú với thứ này nha. Cô nhếch mép cũng đưa bảng lên.
"300 vạn và 1 xu."
Mọi người nghe xong liền cười phá lên. Kẻ này biết đấu giá hay không vậy. Không có tiền nâng giá mà còn muốn chơi. Đúng là không biết tự lượng sức.
"350 vạn." Lạc Bảo Châu mím môi tiếp tục đưa bảng lên. Cô hiện tại đang ngồi với lại kim chủ, không thể nổi nóng được.
"350 vạn lẻ 1 xu." Thẩm Miên lại đưa bảng.
"500 vạn." Lạc Bảo Châu bắt đầu nhìn Thẩm Miên bằng ánh mắt đầy sát khí.
Thẩm Miên đưa ngón út ngoáy lỗ tai bộ dạng vô cùng ngứa đòn.
"Hai ngàn vạn và một xu."
Tiếng Thẩm Miên vừa dứt hội trường bắt đầu đứng hình ba giây. Sau đó ai cũng đồng loạt nhìn về phía người vừa đưa bảng trả giá. Những kẻ vừa chê cô nghèo liền cảm thấy mặt vừa đau vừa rát.
Chiếc mặt nạ kia cho dù chỉ có một cái duy nhất nhưng ai ở đây cũng biết nó không đáng giá như thế. Hai ngàn vạn hoàng kim không phải con số nhỏ. Còn nữa, lẻ một xu. Lúc này có ngu cũng biết người nam nhân kia đang trêu đùa cô gái đưa bảng này.
Tiếng người dẫn chương trình vang lên ba lần cùng với tiếng gõ búa cực kì vui vẻ. Lần này bọn họ lời to thật rồi.
Ưng Thừa Tướng liếc nhìn Thẩm Miên bằng ánh mắt nghi ngờ. Với thân phận Tề thiếu gia nhà họ Tề đâu có nhiều tiền như vậy. Giờ lấy gì mà trả hả.
"Ký chủ, cô có tiền hả?"
"Không phải các người tài trợ hả?" Thẩm Miên chớp mắt đầy vô tội.
"Không có." Tiền phải tự kiếm chứ. Ai rảnh mà tài trợ cho cô hả.
Thẩm Miên nghe xong liền đen mặt.
"Không phải ngươi kêu ta đi đấu giá sao? Sao không có tài trợ hả? Bọn khốn lừa đảo này."
"Tôi có kêu cô đi đấu giá à?" Nó chỉ bảo ký chủ đến đợi đến lúc vật đấu giá mang ra thôi. Còn lại chính là...tự thân vận động.
Thẩm Miên khẽ đưa tay che mặt. Chết tiệt, giờ mà đứng dậy lao lên cướp thì thật mất mặt đi.
Cô dường như suy nghĩ đến cái gì đó liền búng tay.
May mà lão bản như cô có chuẩn bị. Không lần này lấy quần mà đội lên đầu rồi.
"Cô có tiền hả?"
"Trong túi mi." Thẩm Miên đầy tự tin trả lời. May mà lúc đó trước khi phá hủy cái thế giới kia cô đã kịp mang toàn bộ gia tài Trần gia bỏ vào túi không gian của hệ thống.
Ưng Thừa Tướng lúc này mới đi kiểm tra lại túi không gian của mình. Càng kiểm tra mặt của nó càng đen. Ký chủ bỏ tiền tài của cải của thế giới trước vô túi không gian của nó từ bao giờ vậy hả. Thế mà nó một chút phát giác cũng không có.
Nhưng nó cũng không bận tâm ký chủ của nó đã chuyển vàng bạc, ngân phiếu vào túi không gian bằng cách nào. Ký chủ nhà nó bình thường không được tích sự gì nhưng danh tiếng xấu thì nhiều đến nổi trẻ em sơ sinh nghe đến liền khiếp sợ đến nín khóc.
Ưng Thừa Tướng vuốt vuốt tóc. Có tiền rồi bản hệ thống như nó cũng tự tin hơn hẳn.
Tiếp đó không cần phải nói rồi. Chỉ cần thứ gì nữ chính trả giá đều có bảng của Thẩm Miên và giá lúc nào cũng lẻ một xu. Đều này khiến nữ chính tức đến dặm chân tại chỗ, cũng không màng đến tên kim chủ đáng tuổi ông mình mà cầm túi xách bỏ đi.
"Cái thứ đồ chơi này có ích sao?" Cô phải mất cả ba ngàn vạn để cướp từ tay nữ chính đó.
Thứ này có ích với cô đã đành, nữ chính tranh đoạt nó để làm gì chứ.
Nhưng kệ cô ta, nhìn khuôn mặt tức đến phát điên của nữ chính là cô đã thấy vui rồi. Ba ngàn vạn mua được sự tức giận của mỹ nhân thật đáng giá.
Thẩm Miên đưa tấm thẻ xanh cho Ưng Thừa Tướng.
Tấm thẻ được Ưng Thừa Tướng đưa vào cơ thể chưa đầy hai giây liền mở ra bộ phận kích hoạt. Tiếng nói đầy máy móc vang lên.
"Chúc mừng ký chủ được kích hoạt tính năng Địa Chủ."
"Giải thích một chút về tính năng Địa Chủ. Ký chủ có thể ở từng thế giới khác nhau thu thập của cải một cách hợp pháp. Của cải càng nhiều hệ thống sẽ được nâng cấp càng vượt trội."
Thẩm Miên trề môi. Cô cứ tưởng cái gì đó ghê gớm lắm. Hóa ra vẫn là có làm mới có ăn, không làm thì chỉ có nằm ngửa.
Làm cô tốn mất mấy vạn tệ. Bình thường không có tính năng này thì cô cũng quan minh chính đại cướp tiền được thôi. Tiếc tiền quá đi mất.
Ưng Thừa Tướng nghe mấy cái thoại nội tâm của Thẩm Miên chỉ biết khóc không ra nước mắt. Quan minh chính đại cướp tiền. Câu này ngoài ký chủ nhà nó ra sẽ chẳng ai có thể nói ra một cách tự tin như vậy cả.