" Nguyệt nhi, tỉnh dậy đi, muộn giờ đến trường rồi " Lãnh Kì Bạch theo thói quen vào buổi sáng, tới giờ tới phòng gọi Lãnh Tử Nguyệt dậy. Giọng nói của người con trai trầm thấp, mang theo cưng chiều cực kỳ dễ nghe
Lãnh Tử Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt vô cùng anh tuấn, khoảng cách hai người rất gần, hai tay của anh đang nhéo nhéo khuôn mặt cô
Thấy cô tỉnh, Lãnh Kì Bạch nhìn cô cười cười, sau đó kéo tay cô dậy
" Nhóc con lười biếng, dậy đi, buổi tối bảo em ngủ sớm, em hết lần này đến lần khác không nghe "
Lãnh Tử Nguyệt chớp chớp mi mắt, cố gắng để cho bản thân tỉnh táo một chút, nhìn Lãnh Kì Bạch trước mặt rồi nhào vào lòng anh
" Anh hai~ em còn muốn ngủ tiếp "
Trông thấy dáng vẻ mềm mại ngọt ngào của em gái, Lãnh Kì Bạch cảm thấy lòng mình mềm mại, buồn cười lắc đầu
Lãnh Tử Nguyệt nằm trong lòng Lãnh Kì Bạch nhắm mắt ngủ tiếp. Thấy cô tiếp tục ngủ, không còn cách nào khác đành ôm cô vào nhà vệ sinh. Đến trước cửa, anh thả cô xuống nền nhà xoa xoa tóc cô:" ừm, mềm thật "
" Ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt, anh để đồng phục của em ở trêи giường, lát nữa mặc vào rồi xuống ăn cơm, nghe chưa? "
Nhìn Lãnh Tử Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, Lãnh Kì Bạch hài lòng cười cười sau đó đi ra ngoài
Lãnh Tử Nguyệt bước vào nhà vệ sinh, nhìn thoáng qua thân ảnh của mình trong gương, vệ sinh cá nhân đơn giản rồi xuống nhà
Ở dưới nhà, mọi người đã có mặt đầy đủ đợi cô xuống ăn cơm. Thấy cô xuống, mẹ Lãnh mỉm cười bảo cô ngồi xuống bên cạnh.
" Nguyệt Nhi, lát nữa ăn xong thì để anh con đưa đi học đi " Lúc sắp ăn xong, ba Lãnh đột nhiên lên tiếng
" Con có thể tự đi được "
" Bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, vẫn là để anh con đưa con đi đi "
" Vâng, vậy cũng được " Biết không thể thay đổi Lãnh Tử Nguyệt đành đáp ứng
Sau khi ăn cơm xong Lãnh Kì Bạch lấy xe đưa Tử Nguyệt đi học
" Em không thích anh đưa em đi học sao " Lãnh Kì Bạch hỏi
" Không có a "
" Vậy tại sao em không cho anh đưa em đi "
" Khiêm tốn "
".....?" Khiêm tốn? Khiêm tốn cái gì?
Thấy Lãnh Kì Bạch không hiểu, cô giải thích " Haizzz, ở trường em có ba vương tử đã đủ loạn rồi, anh của em đẹp trai như vậy, thêm cả anh không phải lần càng loạn sao? Vậy đương nhiên là phải khiêm tốn, mà khiêm tốn thì anh không thể đưa em đi học không phải sao"
" Ừm.., cũng có lý... " nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Nghĩ không ra, Lãnh Kì Bạch không nghĩ nữa, tập trung lái xe đưa Lãnh Tử Nguyệt đến trường
Lần này Lãnh Kì Bạch trực tiếp đưa cô đến cổng trường, hôm nay hai người đi là một chiếc xe phiên bản giới hạn nên lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người
" Oa~ tôi chưa nhìn thấy chiếc xe này bao giờ, là của vương tử sao " Bạn A
" Không phải, đây không phải xe của vương tử " Ban B
" Vậy là ai " C
" Là ai không phải tí nữa sẽ biết sao " D
Trước ánh mắt của tất cả mọi người, Lãnh Kì Bạch bình tĩnh bước xuống xe đi về phía bên kia giúp người bên trong mở cửa xe.
Thấy một màn này, mọi người không khỏi hồi hộp. Từ lúc Lãnh Kì Bạch xuất hiện đã làm cho mọi người thất thần, trước mặt bọn họ là một người cực kì anh tuấn, có thể nói là không phân cao thấp với vương tử của bọn họ, chỉ là so với vương tử thì người này có vẻ đẹp thành thục hơn. Mà bây giờ vị soái ca này lại đang giúp người khác mở cửa xe. Không biết vị bên trong là người như thế nào
Lưu Anh vừa mới đến trường thì thấy một màn này, khi nhìn Lãnh Kì Bạch thì nhịp tim bỗng đập nhanh hơn, từ đầu đến cuối ánh mắt đều dừng trêи người anh
Lãnh Kì Bạch đưa một tay vào đỡ người bên trong, tay khác thì ngăn ở phía trêи tránh cho người bên trong bị cộc đầu.
Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, một bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn hiện ra đặt ở trêи bàn tay tinh tế của người con trai. Dần dần bóng người hiện ra.
Làn da trắng mịn như ngọc, đôi môi anh đào nhỏ hơi mím, một mái tóc bạch làm nổi bật đôi đồng tử đỏ như máu mà trong suốt như ruby không khỏi làm người kinh diễm.
" Lãnh Tử Nguyệt!!?" Lưu Anh tỉnh táo lại từ trong thất thần, không thể tin hô lên làm không ít người cũng hồi thần lại
" A, đó là học sinh mới chuyển đến sao, đẹp thật đó " Nam sinh A
" Đúng vậy, cô ấy là thiên thần sao " Nam sinh B
" Soái ca kia là ai a~ thật là đẹp trai " nữ sinh A
" Đúng vậy a~ hai người họ thật đẹp đôi a~" nữ sinh B
" Đẹp đôi gì chứ, cô ta chỉ được có gương mặt đẹp thôi,có gì hơn người đâu chứ!! " Lưu Anh nghe thấy nữ sinh B nói vậy thì lập tức tức giận nói
Tự dưng bị mắng, nữ sinh kia cũng tức giận " ha, miệng trêи người tôi, tôi thích thì tôi nói, liên quan gì đến cậu. Sao hả? Không đẹp bằng người ta nên ghen tị sao? "
Bị nói trúng tim đen, Lưu Anh mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn nữ sinh rồi quay người rời đi. Trước khi đi, ánh mắt dừng ở trêи người Lãnh Kì Bạch một lúc mang theo si mê, khi lướt qua Lãnh Tử Nguyệt thì biến thành oán hận, ghen tị
" Mau vào lớp đi, lúc về anh đón em " Không để ý ánh mắt nóng rực của người xung quanh, Lãnh Kì Bạch đưa tay lên xoa tóc cô
" Ừm, anh đi cẩn thận " Nói xong cấp tốc chạy vào lớp. Đùa chứ, nếu không chạy nhanh thì tí nữa sẽ bị những người này ép chết quá
Nhưng đến khi đi qua lối rẽ thì bị một bàn tay kéo vào bên trong không khỏi làm cô giật mình. Theo phản xạ đang muốn động thủ thì nghe được một giọng nói quen thuộc, sững sờ nhanh chóng bỏ tay xuống
" Người vừa nãy là ai vậy? " Giang Thiên Hàn nghi hoặc nhìn cô: vừa rồi cô ấy muốn làm gì vậy? Đánh mình sao?. Đương nhiên một màn ngoài cổng hắn đã nhìn thấy,
"......chỉ vậy thôi sao? " Lãnh Tử Nguyệt hỏi lại
" Uk "
"......" Chỉ như vậy thì kéo ta vào đây làm gì, muốn chết sao, suýt thì ta giết người rồi. Mẹ nó chứ!! Làm hết hồn!!
" Anh trai tôi " Dù trong lòng có như thế nào thì vẻ mặt cô vẫn tươi cười ngọt ngào trả lời
" A, vậy sao " Nghe được đáp án, lòng Giang Thiên Hàn dễ chịu đi không ít
" Ừm, không còn chuyện gì nữa, tôi vào lớp đây " Buổi sáng bị tên nhóc Tiểu Bạch phá đám, bây giờ phải vào lớp ngủ bù đã