Tề Vũ nhìn Lãnh Tử Nguyệt thật sâu, cảm giác Lãnh Tử Nguyệt cho nàng thật khác biệt, rất áp lực, nàng có thể cảm nhận được Lãnh Tử Nguyệt không thích nàng, nàng cũng không biết tại sao nhưng nàng cũng không thể thích Lãnh Tử Nguyệt được
Sau khi tất cả rời đi, Lãnh Tử Nguyệt nhìn ba người đang gục trước mặt
" Dù sao cũng không vi phạm nhiệm vụ nhỉ "
Lãnh Tử Nguyệt đưa bọn họ vào một nhà gần đó rồi đặt lên giường
[ Kí chủ, người định làm gì vậy? ]
" Cứu bọn họ "
[ Bằng cách nào... đừng nói..người định chuyển ma khí sang người mình nha, như vậy thân thể này sẽ không chịu được đâu ]
" Không sao, ta vẫn chưa muốn chết đâu, dù gì nhiệm vụ cũng vẫn chưa có hoàn thành "
Mặc kệ lời khuyên can của hệ thống, Lãnh Tử Nguyệt đưa tay lên, dùng linh khí của mình đưa vào người bọn họ rồi hút hết ma khí vào người mình
Khoảng hai canh giờ sau mới kết thúc, đám người Mặc Phong cũng dần thanh tỉnh lại
***Phụt khụ khụ***!!
Lãnh Tử Nguyệt cuối cùng không chịu đựng nổi nữa phun ra một búng máu, quỳ một chân xuống nền, sắc mặt trắng bệch
" Sư...phụ...sư phụ!! " Mặc Phong vừa tỉnh dậy đã thấy một màn này, hắn hoảng hốt, chạy xuống giường đỡ nàng
Quân Triệt cùng Hồng Lăng cũng bị tiếng Mặc Phong làm cho tỉnh táo, nhanh chóng tiến lại gần
" Sư phụ, người sao vậy?! "
Lãnh Tử Nguyệt xua tay " Không sao, lát nữa sẽ khỏe lại thôi, đám người Tử Thiên đang ở phía trước, các ngươi mau đuổi theo đi "
" Vậy người thì sao? "
" Ta còn có việc phải làm, lát sẽ đuổi theo sau "
" Không được, người đã bị thương như vậy rồi... "
Mặc Phong còn muốn nói gì nhưng lại bị Quân Triệt cản lại
" Ta đi cùng người " Ánh mắt Quân Triệt kiên định nhìn nàng
Lãnh Tử Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi gật đầu
" Cũng được, Triệt theo ta, còn hai người thì mau chóng đuổi theo nhóm Tử Thiên, còn nữa..... chuyện ta bị thương không được nói cho bất kỳ ai biết, nhớ chưa "
Mặc Phong cắn chặt răng, mặc dù không muốn nhưng vẫn phải thừa nhận, Quân Triệt rất mạnh nên sư phụ mới chọn hắn đi cùng
Cuối cùng Mặc Phong là bị Hồng Lăng lôi đi
Mặc dù bình thường Hồng Lăng nóng nảy thế thôi, nhưng đến lúc nguy hiểm, nàng lại vô cùng bình tĩnh, với lời của Lãnh Tử Nguyệt nàng lại nghe lời vô điều kiện
Đợi các nàng đi rồi, Quân Triệt mới quay sang Lãnh Tử Nguyệt, ánh mắt phức tạp mà ngưng trọng
" Vì cứu bọn ta sao? "
Lãnh Tử Nguyệt tựa vào tường ngồi xuống
" Coi như là thế đi "
Lòng Quân Triệt đột nhiên đau đớn " Có đáng không?! "
Mặt nàng dịu đi, giọng nói trở nên dịu dàng
" Có gì mà đáng với không đáng. Ta là sư phụ các ngươi... không phải sao? "
Quân Triệt đột nhiên mỉm cười, nụ cười tự giễu
" Sư phụ sao...." Hắn hối hận rồi... hắn không muốn làm đệ tử của nàng nữa
***Khụ khụ***!!
Lãnh Tử Nguyệt lại tiếp tục ho ra máu
" Người sao rồi!! " Quân Triệt một tay đỡ nàng, một tay đút thuốc
" Không sao, ra ngoài canh trừng đi, đừng để ai vào "