Thế là một lát sau, trêи đường lớn xuất hiện một nhóm người tuấn nam mĩ nữ, đi đến đâu, thu hút ánh nhìn đến đấy, mà ở giữa... chính là một bạch y nữ tử tuyệt sắc được bảo vệ xung quanh
" Nàng muốn đi đâu "
" Uh,...đi lần lượt đi, ta muốn đi hết cái thành này " Lãnh Tử Nguyệt cười thật tươi, nhìn nàng bây giờ rất giống một nữ hài tử bình thường, bọn hắn thật mong...thời gian có thể dừng mãi ở khoảnh khắc này
" Ừm, vậy tối nay, bọn ta sẽ bồi nàng "
" Haha, vậy trước tiên đi ăn gì đã, ta đói rồi "
" Được... đi vào quán đằng trước thử xem "
Bọn họ đi vào quán, gọi một đống bánh bao cùng một số thức ăn ngon lên, ăn xong thì đi chơi xung quanh, chơi mãi chơi mãi cũng đến nửa đêm
" Chúng ta ngồi nghỉ chút đi " Lăng Hàn nhìn nữ tử bên cạnh đã có chút mệt mỏi, liền lên tiếng
" Ừm, ta cũng mệt rồi " Hồng Lăng cười cười chạy đến bên cạnh Lãnh Tử Nguyệt đỡ nàng ngồi xuống tảng đá bên cạnh " Sư phụ, tối nay người có vui không? "
" Ừm " Lãnh Tử Nguyệt gật đầu
" Vậy sau này..mấy người chúng ta cùng đi tiếp nha " Hồng Lăng ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, thanh âm nhẹ nhàng
Lãnh Tử Nguyệt nghiêng đầu, tựa lên vai Hồng Lăng, nhưng không trả lời
" Sư phụ?..."
" Suỵt!.. " Tất cả mọi người nhìn về phía nàng, chỉ thấy Lãnh Tử Nguyệt yên bình mà ngủ trêи vai Hồng Lăng
" Được rồi, hôm nay chơi đến đây thôi..." Lăng Hàn hít sâu một hơi, làn gió mát lạnh làm lòng người thoải mái " Đưa nàng về thôi "
Vậy là chuyến đi chơi kết thúc ở đây, bọn họ đưa nàng về phòng rồi cả đám ra ngoài cửa ngồi
Không gian lặng im, chỉ còn lại tiếng gió cùng lá trúc xào xạc
" Yên bình thật nhỉ? " Tử Thiên phá vỡ không gian im lặng, giờ hắn không che dấu ma khí của mình nữa, cả người tràn đầy hơi thở tà mị
Không ai đáp lại câu nào
" Các ngươi không có gì muốn hỏi ta sao? "
Quân Triệt lạnh lùng nhìn hắn nhưng cũng không nói gì
Tử Thiên nhìn lại Quân Triệt rồi nói tiếp
" Ta vốn dĩ đến đây là vì Huyết Ly kiếm của ngươi....nhưng nàng lại không cho a "
Quân Triệt vẫn giữ im lặng
" Nàng nói ngươi là đệ tử của nàng, Huyết Ly kiếm là của ngươi nên không cho phép ta lấy đi..." Tử Thiên thở dài " Ta cứ tưởng... nàng đối ngươi đặc biệt... nhưng ta đã sai "
Lăng Hàn nghe đến đây thì cười nhạt " Nàng vốn dĩ đối với ai cũng như nhau "
Tử Thiên cũng cười cười " Đúng vậy a~, ai cũng như nhau "
Hồng Lăng lười biếng nằm ra ghế " Các người đều thích nàng? "
" Đúng vậy! "
"...Quả là sư phụ a "
Mặc Phong từ đầu đến giờ không có cảm giác tồn tại cuối cùng cũng lên tiếng
" Chuyện của sư phụ các ngươi tính sao? "
Tất cả lâm vào suy tư, thanh âm Quân Triệt vang lên
" Nàng muốn... vậy để cho nàng làm đi "
" Nhưng... " Mặc Phong còn muốn nói gì nhưng lại bị Lăng Hàn cắt ngang
" Quân Triệt nói đúng... nghe nàng đi "
Sau câu nói đó, không còn một ai nói gì nữa, tất cả im lặng mà chờ đợi đến sáng ngày hôm sau
Cánh cửa rốt cuộc cũng mở ra, đập vào mắt Lãnh Tử Nguyệt chính là một dàn tuấn nam mĩ nữ đang nói cười với nhau
" Nàng tỉnh rồi, mau đến ăn sáng đi " Lăng Hàn bưng đĩa bánh đặt về phía nàng, thanh âm ôn nhu mà dịu dàng
Lãnh Tử Nguyệt cũng không cự tuyệt, ngồi xuống liền ăn
Ánh mắt Lãnh Tử Nguyệt rũ xuống " Ăn xong, ta sẽ đi ngay "
Ngoài dự đoán của Lãnh Tử Nguyệt, bọn họ chỉ " Ừm " một tiếng
Nàng cắn mấy miếng bánh bao rồi đứng dậy
" Không còn sớm nữa, ta phải đi rồi "
Hồng Lăng tiến tới níu tay áo nàng lại, Lãnh Tử Nguyệt đầu cúi xuống, một lát sau ngẩng cao đầu lên " Hồng Lăng... "
" Bọn ta ở đây đợi người trở về " Hồng Lăng mỉm cười nhìn nàng
Lãnh Tử Nguyệt cũng cười theo
" Tử Thiên, cho dù Mặc Vô Tà đã chết, nhưng sức mạnh của hắn bây giờ đang trong cơ thể ngươi, đồng nghĩa với việc ngươi chính là ma vương đời tiếp theo... " Lãnh Tử Nguyệt dừng lại, nhìn Tử Thiên, chỉ thấy hắn bình tĩnh mà đợi câu tiếp theo của nàng
"...ma tộc, đành nhờ ngươi rồi, giúp ta áp chế bọn chúng "
Tử Thiên nhẹ nhàng gật đầu " Được, yên tâm đi "
Nàng lại quay sang nhìn ba đệ tử còn lại của mình " Khi ta không có ở đây, Thiên Sơn Môn... nhờ các ngươi chiếu cố rồi "
" Ừm " Quân Triệt mỉm cười gật
Cuối cùng Lãnh Tử Nguyệt quay qua Lăng Hàn, nàng đặt tay lên đầu hắn " Bọn họ....giao cho ngươi "
Lăng Hàn ôm chầm Lãnh Tử Nguyệt, tay hắn xiết chặt lại " Được "
Hắn buông nàng ra, để nàng đối diện với mình " Cẩn thận "
" Ừ "
Lăng Hàn dùng linh lực dịch chuyển mọi người xuống núi, nàng nhìn mọi người một lần nữa rồi quay người rời đi
Bọn họ cứ đứng đó nhìn, đến khi bóng lưng nàng hoàn toàn biến mất
Hồng Lăng tự dưng bật khóc, nước mắt lăn dài trêи gò má, nàng không muốn sư phụ đi, không muốn...
Còn bọn hắn thì trầm mặc, không nói gì, chợt Lăng Hàn tiến lên một bước, nói vọng lại đằng sau
" Thiên Sơn Môn nhờ các ngươi "
Quân Triệt nhíu mày " Ngươi định làm gì? "
Lăng Hàn hít một hơi thật sâu " Ngươi nghĩ...ta có thể bỏ mặc nàng sao? "
" Vậy bọn ta thì có thể sao? " Tử Thiên thanh âm lạnh lùng
Lăng Hàn nhất thời không nói được gì, đúng vậy... không chỉ riêng hắn lo lắng cho nàng, bọn ho cũng vậy...nhưng...