" À, đúng rồi, nguyện vọng của nguyên chủ là gì? "
[ Nguyện vọng: Sống một cuộc sống đơn giản, không muốn bị hút cạn máu mà chết ]
"....." Cuộc sống đơn giản?? Thôi, kệ đi...
Lãnh Tử Nguyệt đợi ở trong căm phòng sắt nửa ngày, đến khi sắp chán chết thì rốt cuộc cánh cửa cũng mở ra
Trước mặt lại là mấy hán tử vừa nãy, bọn họ chần chừ mà tiến lên
" Đi thôi "
Lãnh Tử Nguyệt mặt không đổi sắc, đứng dậy theo bọn họ ra ngoài
Càng tiến gần về phía khán đài, các thanh âm hỗn tạp hò hét càng vang lên dữ dội, cuối cùng dưới câu nói của người chủ trì mà dừng lại
" Mặt hàng cuối cùng của chúng tôi ngày hôm nay đảm bảo sẽ khiến các quý vị hài lòng,....nào, mang lên đi "
Lãnh Tử Nguyệt được đưa đến trước màn chắn, đợi đến khi thanh âm người chủ trì vừa dứt, tấm màn được kéo lên, bóng hình cô lập tức lộ ra trước mắt đám người
Cả hội trường đột nhiên im lặng nhìn lên khán đài, thiếu nữ mặc một bộ quần áo trắng rộng thùng thình đã có nhiều vết cào rách, cổ áo to trễ xuống để lộ một bên bả vai trắng mịn, một đôi đồng tử trong suốt sạch sẽ đỏ như máu, hòa cùng những làn tóc trắng bạch, trông cô như một thiên thần mang đến sự chết chóc
Lãnh Tử Nguyệt đảo mắt qua khán đài một lượt, kết quả không nhìn thấy người cần tìm
" Haizz, có lẽ là bị nữ chủ hớt tay trêи rồi đi "
[ Đúng vậy, kí chủ, nam chủ đã bị nữ chủ kéo ra ngoài rồi ]
" Hắn cách đây xa không? "
[ Không có, ngay bên ngoài hội trường đấu giá mà thôi ]
" A, vậy thì đơn giản, chỉ cần khiến hắn quay lại là được "
" Khụ khụ, mọi người thấy thế nào? " Người chủ trì mỉm cười lên tiếng kéo đám người hồi thần lại
" Đẹp, rất đẹp, mau nói giá đi " Một tên mập mạp đứng lên, xoa xoa hai tay lại với nhau, ánh mắt mang theo ɖu͙ƈ vọng nhìn về phía cô
" Mọi người bình tĩnh, bình tĩnh.... giá khởi điểm, 100 vạn, mời bắt đầu ra giá!! "
" Cái gì? Cho dù có đẹp thì cũng không đến cái giá đó chứ "
" Đúng vậy, cũng quá mắc rồi đi "
Người chủ trì nghe vậy thì chỉ thần bí cười cười " Nếu chỉ nguyên như vậy thì đương nhiên sẽ không đến cái giá đó..., nhưng... "
Hắn liếc về phía người đứng đằng sau Lãnh Tử Nguyệt, người đó tiến lên, cầm tay cô rạch một dao, nhất thời cả hội trường sộc lên một mùi hương nhàn nhạt, nhưng đối với huyết tộc bọn họ lại chính là một món ăn mĩ vị
Không gian đột nhiên rơi vào khoảng tĩnh lặng, ánh mắt đám người nhìn như muốn ăn thịt cô ngay lập tức
[ Người chịu khó một chút, lát nữa cắt lại hắn là được ] hệ thống ở một bên an ủi
*********
" Có chuyện gì sao? " Tát Nặc Tư Hạ lạnh lùng nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, thanh âm mang theo vẻ mất kiên nhẫn
Vừa rồi, khi hắn đang bên trong hội trường thì bị người này kéo ra ngoài, nói có việc quan trọng muốn nói, nhưng khi hắn ra rồi, cô ta lại chỉ đứng nhìn hắn, không nói một lời
" Tát Nặc điện hạ, ta là Ái Nhĩ Lạc, tiểu thư của Ái Nhĩ gia tộc, ta... " Cô ta còn chưa nói xong, Tát Nặc Tư Hạ đột nhiên giơ một cánh tay lên, ám chỉ cô ta dừng lại, một hương thơm thoang thoảng ập vào mũi, trong lòng Ái Nhĩ Lạc vang lên từng hồi chuông báo động
" Ta có việc, đi trước " Tát Nặc Tư Hạ mày nhíu lại, bỏ lại một câu rồi đi vào trong, hắn cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy mùi hương này rất quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu rồi
Ái Nhĩ Lạc cắn răng, nhìn bóng lưng Tát Nặc Tư Hạ rời đi mà sắc mặt trầm xuống
" Không ngờ hào quang của nữ chính lại lợi hại như vậy " Cô ta quên mất là máu nữ chính có thể trạng đặc biệt, ngay cả cô ta ngửi được cũng muốn cắn một cái
*****
Lãnh Tử Nguyệt ngây thơ mở to mắt nhìn những người thi nhau trả giá phía dưới
" Ta ra 800 vạn!!! "
" 850 vạn!!! "
Người trả giá càng ngày càng ít, những người không được thì chỉ có thể hối tiếc mà trở về
" 900 vạn!! "
" 900 vạn lần một, 900 vạn lần hai....., 900.... "
" Một nghìn vạn!! " Thanh âm trầm thấp lạnh lùng vang lên, cả hội trường trở nên im lặng, Lãnh Tử Nguyệt đầu cúi gằn xuống, khóe môi khẽ nhếch lên
" Ha, rốt cuộc cũng tới a "
Tát Nặc Tư Hạ trầm tư nhìn thiếu nữ trêи khán đài, cô đứng trước khoảng không rộng lớn, mái tóc trắng che kín khuôn mặt khiến hắn cảm thấy cả người cô nhỏ bé đến kì lạ
Là cô ấy?!
Người chủ trì sửng sốt một chút cũng đã hồi thần lại, hắn không ngờ Tát Nặc điện hạ lại đến đây, đã vậy lại còn đấu giá để tranh giành một con người
" Một nghìn vạn lần một, một nghìn vạn lần hai...."
" Một nghìn năm trăm vạn!! "
Hội trường lại tiếp tục im lặng, rốt cuộc là ai lại to gan đến nỗi dám dành người với Tát Nặc điện hạ chứ, muốn chết sao
Ánh mắt sắc bén của Tát Nặc Tư Hạ liếc về phía người vừa nói, chỉ thấy đó là một nam nhân yêu nghiệt, cả người toát ra một hơi thở lười biếng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ mị hoặc nhưng lại không mất đi phần quý khí
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, ở giữa như tóe ra từng tia lửa