" Êy, sao ta vẫn chưa có kí ức của nguyên chủ nữa "
[ À, cái này sao, quên không nói cho người biết, nguyên chủ chính là bị mất trí nhớ, chẳng còn nhớ gì cả, cho nên sau này người tự lực cánh sinh đi thì hơn ] Hệ thống gợi đòn cười cười
".... ngươi là muốn chết?.. "
[ Ây yo, tiểu tỷ tỷ bình tĩnh a,...đột nhiên ta phát hiện còn có chút chuyện chưa làm xong, đi trước ]
Không còn thanh âm của hệ thống, không gian liền trở nên yên tĩnh
Cô nhìn đứa trẻ tuy gương mặt còn non nớt nhưng không dấu được vẻ đẹp trai trước mặt này, Lãnh Tử Nguyệt lắc lắc đầu " Ta không biết? "
" Không biết? " Cậu ta nhíu mày
" Ừm, ta chỉ nhớ hôm qua khi vừa tỉnh dậy, xung quanh có rất nhiều người, những chuyện khác thì không nhớ nữa "
" Vậy tại sao cô ở đây "
" Là tôi đưa cô ấy đến đây " Một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên
" Tát Nặc Tư Hạ? " Trêи khuôn mặt non nớt của cậu nhóc không dấu được vẻ kinh ngạc
" Tư Đồ Nặc Vũ, cậu lại muốn đến chỗ tôi để gây họa sao? " Tát Nặc Tư Hạ thờ ơ nhìn cậu nhóc trước mặt, nhưng lại không khó nghe ra được sự thân thiết trong lời nói
Tư Đồ Nặc Vũ nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt như muốn tiến lên đánh chết cái tên trước mặt này
" Nếu không phải cậu biến tôi thành cái dạng này thì Tư Đồ Nặc Vũ này mới không thèm đến đây đâu "
" Ha, tôi tưởng cậu thích bộ dạng như này "
" Muốn chết!? "
" Cậu không đánh lại tôi " Đối với bộ dạng xù lông của Tư Đồ Nặc Vũ, Tát Nặc Tư Hạ vẫn bình tĩnh trả lời
" Haha...như nhau thôi " Từ này phát ra từ miệng Tư Đồ Nặc Vũ chính là nghiến răng nghiến lợi
" Được rồi không đùa nữa, đến đây có chuyện gì sao? "
Sau khi nghe thấy lời này của Tát Nặc Tư Hạ, vẻ mặt Tư Đồ Nặc Vũ liền trở nên nghiêm túc, hắn quay sang Lãnh Tử Nguyệt rồi hướng Tát Nặc Tư Hạ nói
" Đến phòng nghị sự đi "
Tát Nặc Tư Hạ gật đầu rồi nhìn cô " Tôi đi trước, cần gì thì nói với mấy người hầu "
Lãnh Tử Nguyệt nhu thuận gật gật đầu, nhìn bóng lưng hai người rời đi mà híp hai mắt lại
" Tên kia là ai vậy "
[ Bạn thân, cũng là cánh tay phải của nam chủ ]
" A~, "
Ta bắt đầu chán cái hình tượng bạch liên hoa này rồi, cũng nên thay đổi thôi
*** Bên trong phòng nghị sự ***
" Nói đi "
Thanh âm Tư Đồ Nặc Vũ lạnh lùng " Đám thân vương kia bắt đầu hành động rồi "
Sắc mặt Tát Nặc Tư Hạ cũng trầm xuống " Nếu bọn chúng muốn chết thì chúng ta nên cho chúng toại nguyện đi "
Tư Đồ Nặc Vũ gật đầu " Biết là thế, nhưng thế lực chúng ta và bọn chúng ngang nhau, cho dù thắng nhưng tổn thất nghiêm trọng, kết quả này cũng không mấy lạc quan, theo tôi thấy.... chúng ta cần hợp tác với gia tộc Ái Nhĩ "
Tát Nặc Tư Hạ lâm vào trầm tư " Kì thật ngày hôm qua tôi có gặp tiểu thư Ái Nhĩ ở chợ đen khu đấu giá, hình như cô ta muốn nói gì đó với tôi thì phải "
" Định nói gì? "
Tát Nặc Tư Hạ lắc đầu " Không biết, lúc đấy tôi đột nhiên có chuyện nên không nghe hết liền bỏ đi "
" Vậy sao? "
Tư Đồ Nặc Vũ như nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt hắn nhìn Tát Nặc Tư Hạ trở nên khác thường " Nữ nhân vừa rồi là ai? "
" A, tôi quên mất không hỏi tên cô ấy rồi "
" Lãnh Tử Nguyệt, Cô ta tên Lãnh Tử Nguyệt " Tư Đồ Nặc Vũ liếc xéo hắn một cái
" Sao cậu biết? "
" Vừa hỏi "
"......"
" Sao đột nhiên lại có hứng thú với nữ nhân vậy, lại còn đưa về tận đây nữa " Tư Đồ Nặc Vũ nhếch môi cười, hứng thú nói
Tát Nặc Tư Hạ trừng mắt nhìn hắn " Tôi không giống cậu..." Không đợi người trước mắt kịp nổi giận hắn đã nói tiếp " Máu của cô ấy có một mùi hương rất đặc biệt, rất thu hút đối với huyết tộc "
Tư Đồ Nặc Vũ nhíu mày " Ý cậu là... muốn lợi dụng cô ấy "
Tát Nặc Tư Hạ lười biếng dựa vào ghế, thờ ơ nói " Chuyện này thì chưa biết,....nhưng nếu có cô ấy hỗ trợ thì mọi truyện sẽ càng thuận lợi hơn "
" Ừm, nếu quả thực như cậu nói thì chuyện của chúng ta không những sẽ có khả năng thành công cao mà còn tiết kiệm được không ít nhân lực, nhưng...cô ấy sẽ giúp sao? "
Vẻ mặt Tư Hạ trầm xuống " Không giúp... cũng phải giúp, cậu nghĩ...cô ấy có quyền từ chối sao "
Tư Đồ Nặc Vũ thở dài một tiếng, lại sắp có một cô gái vô tội sắp bị lôi vào cuộc chiến giữa các gia tộc nữa rồi. Sắc mặt hắn dần trở nên âm trầm,... nhưng vì kế hoạch, cho dù nhiều người vô tội chết thì có sao...
" Tư Hạ, mau giải ma pháp cho tôi "
" Ha, sao cậu không tự giải? "
" Hừ, cậu luôn nghĩ ra mấy ma pháp kì quặc rồi lấy tôi làm thí nghiệm, vui lắm sao? "
" Ừ, rất vui "
Tư Đồ Nặc Vũ tiện tay cầm một quyển sách trêи bàn ném về phía gương mặt đang cười gợi đòn kia nhưng lại bị người trước mặt tránh được
Tát Nặc Tư Hạ dơ hai tay lên ra vẻ bất đắc dĩ " Tôi cũng muốn giải cho cậu lắm, nhưng rất tiếc là vẫn chưa tìm ra cách giải a~ "
" TÁT NẶC TƯ HẠ!!! "
*****
Aaaaaaaaa~!!!
Sau những ngày thi học kỳ mệt mỏi trẫm đã trở lại rồi đây!!!