Editor: Tieen
"Tử Nghiên, Lục đại ca vừa mới nói với tớ, một lát nữa chúng ta sẽ đến căn cứ trung tâm." Trì Vũ từ bên kia đi tới, mặt đầy ý cười, nhìn Chu Tử Nghiên đang dựa vào bên cạnh Husky nằm phơi nắng.
Khuôn mặt nhỏ xinh của cô yên tĩnh ấm áp, giống như ánh mặt trời chiếu trọi khu rừng mùa đông, sưởi ấm trái tim.
Đáy mắt lúc sáng lúc tối, Chu Tử Nghiên tỉnh lại, nói rằng không nhớ rõ cái gì, cô ta không tin, nhưng cô ta không thể không giả vờ mặt ngoài.
Trên tay cô ta đã nắm giữ phần lớn tài nguyên lẽ ra thuộc về Chu Tử Nghiên, nhưng cô ta muốn nhất chỉ có Lục Sâm, cho nên hiện tại dù như thế cô ta cũng sẽ không rời khỏi Lục Sâm.
Sắp đến căn cứ trung tâm, cô ta đã an bài người ở căn cứ, sớm đã tạo dựng chỗ đứng vững chắt, cô ta còn cất giấu một ít nhân mạch, chờ tiến vào trung tâm, có thể bắt đầu triển khai.
Tớ đây sẽ khiến cậu thân bại danh liệt, chúng bạn xa lánh nhaa!
Không thể xuất hiện ở trước mặt Lục Sâm nữa.
Chu Tử Nghiên dường như không cảm nhận được nụ cười ác ý của cô ta, lười nhác nghiêng đầu, nói: "Ừm, tớ đã biết."
Lục Sâm nói với cô ta?
Lục Sâm thông báo cho cả đoàn người, nói cho một mình cô ta sao?
Đây là cô ta muốn thể hiện cỡ nào trước mặt cô là mình thân cận với Lục Sâm?
"Gâu gâu..." Husky quay đầu lại, hướng về phía Trì Vũ kêu lên hai tiếng.
Nhân loại nhàm chán.
Husky nhìn với ánh mắt khiêu khích, khiến Trì Vũ sắc mặt cứng đờ.
Tuy rằng cô ta nghe không hiểu Husky đang nói cái gì, nhưng từ trong ánh mắt nó cô ta cảm nhận được sự khinh thường.
Bị một con cẩu khinh thường, tâm tình thật muốn bùng nổ tại chỗ!
Husky nhanh nhẹn mở gói đồ ăn vặt ra, lúc ăn còn nhỏ giọng kêu.
"Gâu gâu gâu..." Giúp bổn Husky mát xa, sức lực mạnh chút.
"Ăn ít thôi, bằng không chị Tô Mộc nhìn thấy lại nói mi béo." Chu Tử Nghiên nhắc nhở.
"Gâu gâu gâu..." Thú hai chân bị mù sao? Bổn Husky béo chỗ nào, bổn Husky rõ ràng chính là uy vũ.
Chu Tử Nghiên mỉm cười không nói lời nào, cũng chỉ có lúc chị Tô Mộc không ở đây Husky mới dám ba hoa.
"Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu..." Cười cái gì, bổn Husky nói không đúng sao?
"Husky." Bên kia, giọng Tô Mộc nhàn nhạt bay lại đây.
Husky lập tức đem gói đồ ăn vặt giấu dưới thân mình, ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, cũng không nhìn thấy bóng người Tô Mộc, hóa ra cô ngồi trong xe kêu nó.
Chu Tử Nghiên cũng đứng dậy, đi theo phía sau Husky.
"Tử Nghiên..." Trì Vũ đột nhiên kêu lên.
Chu Tử Nghiên quay đầu lại, cười nói: "Tiểu Vũ, làm sao vậy?"
"Tử Nghiên, tớ cảm thấy hai đứa mình thật xa cách, có phải cậu hiểu lầm tớ chuyện gì không?"
"Tiểu Vũ, cậu suy nghĩ nhiều rồi."
Đều có được ký ức kiếp trước, ai diễn giỏi hơn?
Cô biết Trì Vũ diễn, Trì Vũ không xác định cô có phải diễn hay không, nên chắc là cô giỏi hơn.
Trì Vũ nhìn bóng dáng Chu Tử Nghiên, lẩm bẩm nói: "Chu Tử Nghiên, rốt cuộc mày nhớ được bao nhiêu?"
Lấy hiểu biết của Trì Vũ đối với Chu Tử Nghiên, cô sẽ không diễn kịch, khoảng thời gian này cô ta không tìm được bất kỳ sơ hở nào, điều này làm cô ta có chút bực bội.
Trì Vũ xoay người quay đầu lại, nhìn thấy Lục Sâm nhìn bên này, dương gương mặt tươi cười chào hỏi Lục Sâm.
Lục Sâm qua loa cho xong, nụ cười của Trì Vũ có chút sụp đổ, bởi vì từ đầu đến cuối, hắn đều nhìn Chu Tử Nghiên.
☆☆☆☆☆
29/07/2022