Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 401: - 405



Editor: Tieen

Chương 401: Tiên Tôn thỉnh tự trọng (55)

"Mời." Tô Mộc ngữ khí bình tĩnh.

Cô căn bản không bị uy hϊếp, lời nói không hề sợ hãi, làm cho Mặc Thần Dật có loại cảm giác vô lực như một nắm đấm đánh vào bông.

Như thể cô không có gì để quan tâm.

"Phốc..."

Thất Thất vẫn ngồi ở phía sau Tô Mộc, Thất Thất bị thân thể Tô Mộc hoàn toàn ngăn trở, móng vuốt nhỏ túm lấy quần áo Tô Mộc, từ bên hông cô thò đầu đi ra, nhìn thoáng qua Mặc Thần Dật, thè lưỡi, lại rụt đầu trở về.

Mặc Thần Dật nhìn Thất Thất ló đầu ra kia ánh mắt tỏa sáng, Linh Thạch thú cũng ở đây ư!?

Tô Mộc từ không gian vòng tay cầm một viên tinh hạch, đúng, ngươi không nhìn lầm, chính là tinh hạch tang thi, lúc ở vị diện mạt thế tinh hạch vẫn đặt trong không gian vòng tay, cũng đi theo cô.


Thất Thất thích ăn vật cứng rắn phát sáng, Tô Mộc liền thử cầm một viên ra cho Thất Thất ăn, Thất Thất quả thật rất thích ăn.

Ăn hơn nửa tháng, cơ thể lớn gấp đôi.

Bây giờ Tô Mộc đã ngăn nó chui vào ống tay áo của cô, bởi vì nó quá nặng.

Ngay cả Lạc Nhan ra ngoài huấn luyện cũng không mang theo nó, quá dễ thấy, sợ mình bị cướp bóc.

Cho nên Thất Thất có chút ủy khuất đi theo phía sau Tô Mộc, đói bụng liền chọc cô một cái, để cô cho ăn, đại gia không thể đại gia hơn nữa.

Mặc Thần Dật ánh mắt có phát sáng như thế nào, cuối cùng đều rơi vào vũ khí trên tay Tô Mộc chuẩn bị khảm, sợ cô hủy vũ khí của mình.

Một canh giờ sau.

Mặc Thần Dật tay cầm lấy Linh Vân Kiếm của mình, linh khí trải khắp thân kiếm, Linh Vân Kiếm cùng mình liên quan càng thêm mật thiết.

Biểu tình vi diệu nhìn thoáng qua Tô Mộc.


"Vân Thanh Thiển, lần sau gặp lại, ta và ngươi vẫn là cừu địch, cáo từ!"

Linh Thạch thú trên tay nàng, hắn nhất định phải tranh đoạt.

Hôm nay chỉ là một thỏa thuận mà hắn ta trả tiền cho những gì nàng phục vụ.

Như nàng nói, công tư phân minh.

"À."

"Vân Thanh Thiển, ta khuyên ngươi một câu, không nên có quan hệ với ma tu, ngươi đã thăng tiên, chớ có hủy hoại tiền đồ."

Lời nói ra khỏi miệng, Mặc Thần Dật có chút ảo não, mình xen vào việc của người khác làm gì, bọn họ chính là cừu địch!

Hiển nhiên ở trong mắt hắn, Thanh Diệp ngày đó nhìn thấy chính là ma tu.

Trong nhận thức của Mặc Thần Dật, ngoại trừ ma tu, có mấy người có bộ dáng tà tứ kia.

Còn có một thanh đao tà khí kia, từ lúc Tô Mộc sử dụng, hắn liền cảm thấy không tầm thường, lại bị hắn đoán trúng, đúng là một thanh ma đao.


"Ma tu? Tiểu Địa Tiên, những ngày bản tôn không có ở đây, ngươi đội mũ xanh cho bản tôn nhìn trúng vị ma tu nào?"

Giọng điệu trêu tức của Thanh Diệp từ phía sau Tô Mộc vang lên, sau một khắc liền nhìn thấy một nam tử mặc huyền y xuất hiện.

Hắn vừa mới từ Ma giới đến, trên người vẫn còn khí tức hắc ám âm u nặng nề.

Con ngươi đảo qua trong phòng, trong phòng mới chỉ có hai người bọn họ...

Ánh mắt Thanh Diệp âm trầm rơi trên người Mặc Thần Dật.

"Ngươi là ai?"

Mặc Thần Dật: ?

Hắn không biết mình sao?

"Tiểu Địa Tiên, người này... Quá xấu, cấp bậc tu chân quá thấp..."

Thanh Diệp mở miệng liền ghét bỏ, các loại khiêu khích.

Sắc mặt Mặc Thần Dật đều đen.

Xấu xí? Cấp bậc thấp?

Hắn chưa từng nghe những lời nói như vậy xuất hiện trên người của mình.

"A, ta chính là chính nghĩa đại đạo, không giống như ngươi tà ma ngoại đạo." Mặc Thần Dật hừ nhẹ, châm chọc đáp trả.
"Tiểu Địa Tiên, hắn nói bản tôn là tà ma ngoại đạo, nhưng ngươi thích chính là bản tôn tà ma ngoại đạo, ngươi nói xem, nên xử lý hắn như thế nào?"

Ánh mắt âm u của Thanh Diệp chuyển đến trên người Tô Mộc, nhu hòa một chút, nhưng vẫn nguy hiểm chờ đợi lời nói tiếp theo của cô.

"Tiên Tôn thích là tốt rồi." Tô Mộc trả lời, cúi đầu nhìn Thất Thất đang ôm bắp chân mình.

Nó rất sợ Thanh Diệp, quấn lấy Tô Mộc mới có thể làm cho nó cảm nhận được một chút cảm giác an toàn.

Chương 402: Tiên Tôn thỉnh tự trọng (56)

Tô Mộc không nhìn mình, Thanh Diệp liền theo ánh mắt của cô di chuyển xuống, thấy được con Linh Thạch thú kia.

Ôm bắp chân nàng ấy?

Chân nàng ấy!

Chân!

"Phốc phốc ~" Linh Thạch thú cảm nhận được uy hϊếp, rít lên hai tiếng, sợ hãi từ trên bắp chân Tô Mộc trượt xuống, oạch một tiếng trốn vào trong đống linh thạch do mình sinh ra.
Lúc này Thanh Diệp mới coi như hài lòng.

"Còn không mau đi? Hay là ngươi cần bản tôn tiễn ngươi một đoạn đường." Thanh Diệp nhìn thoáng qua Mặc Thần Dật.

Mặc Thần Dật mím môi, mang theo sắc mặt đen đến không thể đen hơn rời đi.

Xem nhẹ Linh Thạch thú bên kia, không gian này chỉ còn lại hai người hắn và Tô Mộc.

"Tiểu Địa Tiên, mấy ngày nay ngươi có nhớ đến bản tôn không?" Giọng nói Thanh Diệp vang lên bên tai Tô Mộc.

Thân hình của hắn từ sau lưng cô tới gần, thân thể nhỏ nhắn của cô hoàn toàn bao bọc trong ngực hắn.

Chóp mũi thoang thoảng mùi hương thanh mát quen thuộc, đối với sự tới gần của hắn, lại không có kích phát tự phòng ngự của cô, dường như... đã quen với sự gần gũi của hắn.

Thói quen...

Là một từ khủng khϊếp, khi ngươi bắt đầu làm quen với một điều, liền sẽ trở thành lẽ thường, thói quen với một người, sẽ trở thành một sự tồn tại chết người.
"Tiểu Địa Tiên nhẫn tâm, bản tôn rảnh rỗi liền vội vàng tới gặp ngươi, ngươi ngay cả lừa gạt bản tôn cũng không chịu." Thanh Diệp bất đắc dĩ, giang hai tay, từ phía sau ôm lấy cô.

Trong lồng ngực có độ ấm của nhân nhi, trái tim trống rỗng, được lấp đầy; sâu trong linh hồn hàn lệ đang kêu gào, bởi vì vậy biến mất vô tung vô ảnh.

Hắn bảo Thiết Toán đi đón nàng đến Ma giới, nhưng tin tức Thiết Toán mang về, lại là nàng đang bận rộn, vội vàng... Kiếm tiền.

Một khắc kia một cỗ u oán từ đáy lòng xuất hiện, hắn ở trong lòng nàng, so ra lại kém tinh thạch linh thạch?

Những phá sự ở Ma giới quấn lấy hắn không thể thoát thân, lúc đáy lòng khát máu toát ra, hắn từng muốn hủy Ma giới đến gặp nàng.

Nhưng rốt cuộc bị hắn đè xuống suy nghĩ điên cuồng như vậy.

"Tiên Tôn, tiểu tiên..."
"Suỵt, tiểu Địa Tiên, đừng nói chuyện, để bản tôn ôm trong chốc lát." Thanh Diệp nhẹ giọng nói.

Nàng ấy không nói chuyện vẫn dáng yêu hơn.

Thanh Diệp ôm Tô Mộc, thân ảnh chợt lóe, liền đến trong phòng khách điếm, ôm cô nằm ở trên giường, hô hấp nhẹ nhàng liền ngủ.

Toàn bộ quá trình Tô Mộc không kịp phản ứng.

Hắn chưa từng dùng pháp thuật giam cầm cô, cô thử thoát thân, nhưng vừa mới động, tay hắn ôm cô siết chặt.

Tô Mộc nhìn lại, thấy lông mày đẹp đẽ của hắn hơi nhíu lại, hắn dường như rất mệt mỏi...

Dừng một chút, cuối cùng cũng không thử thoát thân nữa.

Tô Mộc không biết từ lúc nào mình cũng ngủ thϊếp đi, hơn nữa không hiểu sao ngủ rất an ổn.

An ổn đến khi hắn rời khỏi cô cũng không biết.

Lúc tỉnh lại, cô chỉ nằm một nửa giường, vị trí lõm xuống bên cạnh biểu thị hắn thật sự đã tới.
"Tiểu Địa Tiên, ngọc bội này treo ở bên hông, nếu có nguy hiểm liền bóp nát, bản tôn sẽ kịp thời chạy tới, quan trọng nhất, nhớ rõ phải nghĩ đến bản tôn, hoặc là ngươi có chút lương tâm, đến Ma giới làm bạn với bản tôn."

Giọng nói của Thanh Diệp êm dịu vang lên bên tai Tô Mộc, Tô Mộc nghiêng đầu, nhìn thấy là một lưu âm cầu, cảm nhận được khí tức cô tỉnh lại tự động phát ra.

Cúi đầu nhìn ngọc bội treo bên hông mình, chính là lúc lần đầu gặp, ngọc bội cô lấy từ bên hông hắn.

Nhưng...

Thứ này, cô đặt ở trong không gian vòng tay, hắn làm sao lấy được?

Ánh mắt Tô Mộc trầm xuống, sau đó từ trên giường đi xuống, thân thể chợt lóe, rời khỏi phòng.

Chỉ có hơi thở còn sót lại của hai người trong phòng chứng tỏ hai người này mới còn ở đây.

Tô Mộc không biết chính là, lúc cô rời đi, lưu âm cầu kia còn chưa tiêu tán, mà là truyền đến một câu.
"Thôi, ngươi chỉ cần ở dưới mí mắt bản tôn, nơi bản tôn có thể nhìn thấy, nếu không bản tôn còn phải khắp thế gian tìm ngươi."

...

Chương 403: Tiên Tôn thỉnh tự trọng (57)

Tô Mộc chỉ là chứng thực một phen, vòng tay không gian của mình cũng không bởi vì đây là một thế giới huyền huyễn mà để cho người thực lực cao hơn có thể tiến vào.

Kết quả chứng minh, cũng không phải cô nghĩ nhiều.

"Hệ thống." Cửu Thiên Tuế offline lâu như vậy không bơi lên, cũng không thích hợp.

Cửu Thiên Tuế vừa mới xuất ra thành quả phân tích của mình, nghe được Tô Mộc gọi nó, đang muốn hướng về phía ký chủ, nó đã bị cấp trên thông báo mở một cuộc họp.

【 Ký chủ, hệ thống đã offline, cô có vấn đề gì sao? 】

Đây là tính năng trả lời tự động của hệ thống.

Cửu Thiên Tuế không có ở đây, Tô Mộc không thể nhận được một số lời nói hữu dụng.
Với manh mối trong đầu mình, có vài thứ đã rõ ràng, nhưng còn vài thứ cô cần phải chứng thực thêm.

-

Phàm giới thoáng cái mà qua năm mươi năm.

Tô Mộc kiếm tiền vô cùng vui vẻ, chỉ là Thanh Diệp thỉnh thoảng lui tới tạo cảm giác tồn tại khiến cho cô có chút bất đắc dĩ.

Điều này cũng bị Cửu Thiên Tuế phàn nàn.

Vì sao nó cảm thấy mình mang theo một ký chủ giả, ký chủ của nó hẳn là Thanh Diệp mới đúng.

Hệ thống đã xác định rằng nhiệm vụ chính đã được hoàn thành.

Nhiệm vụ chính này thật sự là quá đơn giản một chút, dùng một câu nói của Cửu Thiên Tuế, chính là 【 Ký chủ nhân phẩm nổ tung, trên trời đều rớt bánh cho cô. 】

Năm mươi năm, cấp bậc của Lạc Nhan cũng không hạ xuống, kèm theo một ít đan dược phụ trợ, thuận lợi đã đến Ngưng Thể kỳ.

Linh Thạch thú cũng đã tiến vào Đại Thừa kỳ, chỉ thiếu một bước thăng tiên vào Tiên giới.
Nhưng từ khi Linh Thạch thú biết Thanh Diệp là Ma quân Ma giới, nó liền muốn hướng về Ma giới phát triển.

Bởi vì theo nó, Thanh Diệp và Tô Mộc là một đôi, sau này Tô Mộc đi theo Thanh Diệp sẽ ở Ma giới, nó không muốn rời khỏi Tô Mộc.

Linh Thạch thú nghĩ như vậy, Lạc Nhan cũng nghĩ như vậy.

Vẫn là Tô Mộc đúng lúc hiểu rõ ý nghĩ của một người một thú, hai người mới tắt phần tâm tư này.

Ngày hôm nay.

Tô Mộc vừa mới cùng lão bản cửa hàng vũ khí nói chuyện xong, trở lại khách điếm nghỉ ngơi.

Khách điếm này đã bị cô mua lại, hiện giờ ở Duyệt Thành, hơn phân nửa khách điếm và cửa hàng vũ khí đều là sản nghiệp của cô, cô cùng lão bản của cửa hàng vũ khí kia, hiện tại là quan hệ đối tác.

Vào phòng, hương vị mát lạnh trong phòng còn pha lẫn một chút hương vị ấy.

Đó là hương vị của hắn và hương vị của cô.
Hai loại hương vị dung hợp cùng một chỗ, một nhu một cương...

Trong trái tim Tô Mộc mơ hồ ấm áp.

Bài trí trong phòng vẫn như trước, bộ dáng lúc ban đầu hắn phất tay dùng pháp thuật bố trí, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi.

Thế giới tu tiên năm mươi năm, trong nháy mắt búng tay, phảng phất cái gì cũng không có thay đổi.

【 Ký chủ, có cảm giác cô và Thanh Diệp Tiên Tôn đang sống chung không? 】 Cửu Thiên Tuế thăm dò hỏi.

Sống chung?

Tô Mộc hơi ngẩn ra, sống chung sao...

【 Ký chủ, có phải cô nhớ Thanh Diệp Tiên Tôn không? Thanh Diệp Tiên Tôn rời đi lần này, đã qua nhiều năm, lâu như vậy không gặp mặt, nhớ hắn cũng là chuyện nên làm. 】

Năm năm trước Thanh Diệp phát hiện bóng dáng Ma Kỳ, vả lại Ma Kỳ dấn thân trong nguy hiểm, hắn dẫn mấy người Thiết Toán đi tìm.

Đến năm năm nay không thấy, không có tin tức gì.
【 Ký chủ, cô có lo lắng không? 】 Cửu Thiên Tuế hỏi.

"Lo lắng?" Hắn còn cần phải lo lắng sao?

Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】

【 Ký chủ, chẳng lẽ cô không có cảm giác gì với Thanh Diệp sao? 】

"Hệ thống, mi muốn thể hiện điều gì?" Tô Mộc hỏi.

【 Ký chủ nói gì? Bổn hệ thống nghe không hiểu ý của ký chủ? 】

Tô Mộc thờ ơ nói, "Ngươi biết."

Hệ thống che dấu, chính là điều cô muốn biết.

Chỉ là lúc này đây, hệ thống hiển nhiên miệng kín, chỉ là lộ ra một chút từ ngữ cổ quái, nhưng đối với tin tức chủ yếu, nửa chữ cũng không lọt.

Chương 404: Tiên Tôn thỉnh tự trọng (58)

【 Ký chủ, có phải cô mẫn cảm quá mức, có phải cảm giác luôn có người muốn hại cô không? 】 Cửu Thiên Tuế hỏi.

"Ngoại trừ ngươi, còn có ai muốn hại ta."

【 Ký chủ, bổn hệ thống làm sao có thể hại cô, bản hệ thống và cô là châu chấu trên một sợi dây thừng, huống hồ bổn hệ thống còn phải cùng cô hoàn thành nhiệm vụ, làm sao có thể phí đầu óc đi hại cô. 】
"Vậy là ai phí đầu óc muốn hại ta?"

【 Còn không phải... Bổn hệ thống không biết những gì ký chủ nói có ý gì? 】

Mẹ kiếp, suýt chút nữa đã nói lỡ miệng.

Không thể nói chuyện phiếm với ký chủ, nếu không bị dụ nói ra cái gì cũng không biết.

Đột nhiên Cửu Thiên Tuế cảm thấy thật bi thương và hối hận a, vì sao nó lại muốn đi phân tích dữ liệu cơ chứ?

Tại sao nó lại đi phân tích!

Đều là vì, cuối cùng phân tích ra điều ký chủ không biết, nó muốn cùng ký chủ đổi tích phân a ~

Nhưng tham lam không đủ rắn nuốt voi*, không bằng nó không biết gì.

*Người tham lam sẽ muốn ngày càng nhiều, giống như con rắn muốn nuốt chửng cả con voi. Một người nếu không biết đủ, biết hài lòng thì cho dù bản thân đã có một gia tài lớn thì họ vẫn chưa thấy đủ. Người sống mà không biết đủ sẽ không bao giờ thành công trong việc tìm kiếm hạnh phúc thực sự.
Sự tình thật là kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Cửu Thiên Tuế phân tích ra, đang muốn cùng Tô Mộc khoe khoang, cuối cùng bị bên trên gọi đi nói chuyện, nói cho Cửu Thiên Tuế, những nhân vật phản diện này, đều là vị kia!

Vị kia!?

Vì sao lại là ký chủ nó mang theo gặp phải, còn bị hắn theo dõi?

Vạn nhất hắn khó chịu, tiêu diệt ký chủ và nó, nó phải tìm ai khóc đây?

Cửu Thiên Tuế còn đang hối hận và sợ hãi.

Tô Mộc lại nhận được truyền âm của Lạc Nhan.

Giọng nói lo lắng, còn xen lẫn tiếng vang khác, có vẻ rất ồn ào.

"Thanh Thiển tỷ, tỷ mau tới đây, Thất Thất..." Nói được một nửa, liền đứt đoạn.

Lạc Nhan và Thất Thất bên kia gặp phải phiền toái.

Tô Mộc lấy ra Thức Hồn Kiến, Lạc Nhan cách cũng không xa, Thức Hồn Kiến rất nhanh đã xác nhận vị trí của Lạc Nhan.

Tô Mộc dựa theo phương hướng Thức Hồn Kiến đưa ra chạy tới.
Lạc Nhan bên kia.

Sáng sớm hôm nay Lạc Nhan cùng Thất Thất ra ngoài huấn luyện một phen, đang trên đường trở về, đụng mặt Trịnh Mạch Nhi.

Ma thú Xích Tà của Trịnh Mạch Nhi không sai biệt lại lần nữa hướng về phía Linh Thạch thú mà đi, răng nanh bén nhọn muốn cắn Thất Thất.

Thất Thất hiện giờ đã cao nửa người, chống lại Xích Tà vẫn là một viên cầu nhỏ không chút sợ hãi.

Xích Tà tuy nhỏ, nhưng đi theo bên người Trịnh Mạch Nhi, huyết mạch thượng cổ trên người bắt đầu thức tỉnh, chống lại Thất Thất, thực lực vẫn là cao hơn một bậc.

Thất Thất bị Xích Tà đuổi đánh, Lạc Nhan muốn tiến lên hỗ trợ, bị Trịnh Mạch Nhi ngăn lại.

Trịnh Mạch Nhi hiện giờ thành thục tri thức, cũng trở nên quyết tuyệt lãnh huyết.

Xích Tà cần lực lượng, mà lực lượng ở Phàm giới có thể thỏa mãn nhu cầu của nó quá ít, nhiều năm như vậy nó vẫn nhớ Thất Thất, nếu đây là số mệnh, vậy nhất định phải nhận.
Người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết, nàng ta muốn thăng tiên, cũng cần dùng máu tươi trải đường, một ma thú mà thôi, không tính là cái gì.

Nàng ta ngăn cản Lạc Nhan, không thể để cho nàng quấy rầy Xích Tà thu hoạch lực lượng.

"Phốc phốc ——" Tiếng kêu thảm thiết của Thất Thất vang lên, Lạc Nhan vừa nhìn, lưng Thất Thất bị Xích Tà cắn xuống một khối da thịt lớn.

Thân thể Thất Thất cứng rắn như vậy, Xích Tà cắn lại giống như bã đậu hũ.

Lạc Nhan bị Trịnh Mạch Nhi quấn lấy không thoát thân, nhìn Thất Thất bên kia sốt ruột.

Thanh Thiển tỷ, nhanh lên đi!

Thất Thất ra sức ngăn cản phản kích, Xích Tà cũng bị thương, chỉ là vết thương đều là vết thương nhỏ, đối với Xích Tà mà nói không có chút ảnh hưởng nào.

Thất Thất lần thứ hai bị cắn một miếng, lúc này đây là vết thương ở chân, máu thịt tung bay, miệng vết thương sâu có thể thấy được xương.
Lạc Nhan đỏ mắt, dùng tuyệt chiêu đối phó Trịnh Mạch Nhi.

Nhưng quan hệ sẽ bị loạn, Trịnh Mạch Nhi cũng không phải là kẻ ăn chay.

Giả vờ bị Lạc Nhan đánh lui, sau đó thừa dịp Lạc Nhan đi giúp Thất Thất, từ sau lưng tập kích.

Lạc Nhan nhận thấy được nguy hiểm, né tránh đã không kịp, cả người bị đánh trúng, ngã về phía vị trí Thất Thất và Xích Tà đang đánh nhau.

Giờ phút này, hai con ma thú Xích Tà và Thất Thất cùng phóng ra công kích, mỗi chiêu đều là trí mạng.

Chương 405: Tiên Tôn thỉnh tự trọng (59)

Vị trí thân thể Lạc Nhan giống như giẻ rách bay qua...

Chính là giữa cuộc ác chiến của hai ma thú!

Nếu Lạc Nhan xâm nhập, như vậy chắc chắn sẽ chết!

Thất Thất nhìn Lạc Nhan xâm nhập, đồng tử co rút lại, lập tức dùng linh lực đẩy nàng ra, nhưng trên người Lạc Nhan không chỉ là công kích của nữ chủ, còn có lực lượng định mệnh.
Kiếp trước chết ở trên tay Trịnh Mạch Nhi, kiếp này cũng là như thế sao?

Lạc Nhan bị đánh cho hồn phách hơi di thể, hết thảy trước mắt chồng lên nhau, tựa hồ quen thuộc như vậy...

Thời gian ngắn ngủi bị đánh bay, trong đầu Lạc Nhan hiện lên vô số hình ảnh...

Nàng...

Nhớ rồi!?

Uyên Hề cùng nàng, nàng tử vong, nàng trọng sinh, sau đó nàng lại tử vong...

Uyên Hề a...

Chàng cần gì phải, hao phí tâm lực như thế, cuối cùng vẫn không giữ được ta...

Chàng sống an lành quãng đời còn lại, ta liền cao hứng, chỉ là không gặp được mặt chàng lần cuối, không cam lòng a...

Thất Thất nhìn Lạc Nhan sắp nhận lấy công kích đến từ chiến loạn giữa nó và Xích Tà, ánh mắt bi thiết, liều lĩnh đi về phía trước ngăn trở.

Trong mắt Lạc Nhan trống rỗng, mang theo một tia bi thương.

Trịnh Mạch Nhi nhìn phương hướng Lạc Nhan bị mình đánh bay, cũng có chút hơi sững sờ, nàng ta cũng không muốn gϊếŧ nàng, không phải mong muốn của nàng ta.
Muốn đi cứu người, đã không còn kịp nữa rồi.

Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Tô Mộc chạy tới.

Quạt ba tiêu theo linh lực cấp tốc chạy về phía Lạc Nhan.

Mạnh mẽ bao lấy Lạc Nhan, che chắn công kích.

Quạt ba tiêu sau khi chịu đựng công kích cường đại, bị hư hỏng ngã sang một bên.

Lạc Nhan bị Thất Thất tiếp được, mà Thất Thất cố gắng đỡ lấy Lạc Nhan bị Xích Tà cắn cổ.

Tô Mộc từ không gian lấy ra Hắc Ma Đao.

Đúng vậy, Thanh Diệp trước khi đi đem Hắc Ma Đao lưu lại cho Tô Mộc.

Hắc Ma Đao vừa đi ra, liền "Ong ong ong..." không ngừng.

Lão tử đang ngủ an ổn, đột nhiên như vậy, muốn dọa lão tử sao?

Hắc Ma Đao chửi bới vừa nhìn hiện trường...

À, lão tử vẫn là giúp ngươi giải quyết vấn đề trước đi.

Tô Mộc nắm Hắc Ma đao, Hắc Ma Đao tận lực thu hồi sự lãnh lệ của mình, không đến mức để tay Tô Mộc bị bỏng rát.
Lúc Hắc Ma Đao bổ tới, răng Xích Tà càng tiến thêm một bước, ý đồ muốn khi Hắc Ma Đao công kích đến mình thì cắn chết Thất Thất.

Nhưng Xích Tà nghĩ quá đẹp, thẳng đến khi nỗi đau trên lưng truyền đến, nó bởi vì đau đớn nới lỏng răng, Thất Thất liền nhân cơ hội chạy trốn.

Sau lưng Xích Tà, Hắc Ma Đao cắt một vết thương lớn, bốc lên từng trận hắc khí.

Thời điểm Trịnh Mạch Nhi chạy tới tiếp được Xích Tà, bị hắc khí sau lưng Xích Tà làm bỏng, hắc khí từ miệng vết thương thấm vào trong cơ thể nàng ta.

Xích Tà sốt ruột cắn vào tay nàng ta, hút hắc khí ra.

Tô Mộc xuống phía dưới xem tình huống của Lạc Nhan và Thất Thất, Hắc Ma Đao một mình bay ra, muốn chém Xích Tà kia, dùng hồn phách tế kiếm nuôi dưỡng bởi huyết mạch thượng cổ của nó!

Khà khà khà... Ngẫm lại Hắc Ma Đao liền hưng phấn.
Tô Mộc từ trên người Thất Thất ôm Lạc Nhan xuống.

"Thanh Thiển..." Hơi thở Lạc Nhan yếu ớt.

"Ta đã nhớ lại, Uyên Hề..."

Khi Uyên Hề mang theo hồn của nàng du dãng tam giới, nàng liền mơ hồ có ý thức, hắn dùng máu cùng tu vi của mình tẩm bổ hồn nàng, nàng có thể cảm nhận được đó là hắn...

Uyên Hề a...

Nàng thật muốn gặp hắn, vô số lần muốn mở mắt nhìn hắn, nhưng trước mắt nàng chỉ có một mảnh hư vô kia...

"Há miệng." Tô Mộc từ trong túi không gian tìm được đan dược, cho Lạc Nhan ăn.

Nàng không bị thương quá nặng, chỉ cần khôi phục.

May mà cô đến kịp thời, nếu không...

Tô Mộc nhìn Hắc Ma Đao bên kia đang hưng phấn muốn chém Xích Tà, nhưng nhìn Hắc Ma Đao như chỉ đang chém loạn vô ích.

Nhìn có vẻ như vô ích, nhưng quanh thân Trịnh Mạch Nhi cùng Xích Tà đã bị hắc khí của Hắc Ma Đao vây quanh, hắc khí đang thấm vào trong cơ thể bọn họ.
***

QUYỂN 3 ĐÃ MỞ!!!

T: Từ Q3 tui sẽ gộp chương lại nhe. Lịch đăng không cố định a...

Vì gộp chương nên cần thời gian edit lâu hơn, ít lượt bình chọn hơn khi tách ra nữa, nhưng bù lại mọi người đọc truyện không sợ quảng cáo nè, nên phải bình chọn ngay và luôn cho tui ó nhe.

☆☆☆☆☆

10/10/2022