Chiến trường hồi lâu chưa nhuộm máu, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, chưa đến nửa canh giờ, đã máu nhuộm đẫm chiến trường.
Bắc Nhạc đã đổi một tướng lãnh......
Nga không, là đổi toàn đội quân, thực lực cũng khác xa trước.
Thế lực giờ ngang nhau.
Không những thế, cường giả còn rất nhiều.
Một mình Hoàng Diệp Toàn ứng phó mười người, cũng sắp ứng phó không nổi.
Lúc này, tiếng sáo du dương xé trời mà ra.
Các chiến sĩ Bắc Nhạc giống như bị thứ gì đó mê hoặc vậy, tâm thần không xong, thế nhưng không phân rõ đông nam tây bắc, có một số thậm chí còn giết ngược người một nhà.
Trên đài cao Thẩm Bạch cặp mắt lười biếng hé mở, tay gõ trên mặt bàn hơi sựng lại, đưa mắt nhìn về người phương xa, một mạt y phục nguyệt bạch, phiêu nhiên như trích tiên.
Mi như mực hơi nhếch cao tựa hồ thoáng chút kinh ngạc, trong khoảnh khắc cô ta cũng không chú ý tới Quý Lan Âm ở bên cạnh, cặp mắt đang phát sáng lên.
Tư thế bắn tên của Thẩm Bạch và Mộ Ngôn hình thành sự đối lập mãnh liệt.
Hai bên cách một Sở hà Hán giới, Mộ Ngôn từ chổ cô bên đó bắn tới Thẩm Bạch bên này, phải vận dụng sức lực cả người mình.
Mà ở trước đó, Mộ Ngôn còn phải dùng đầu óc, tính phương trình vật lý toán học, tính lực độ của mình, để có thể bắn trúng nơi chân của Quý Lan Âm.
Còn Thẩm Bạch thì không giống vậy.
Bàn tay thon dài trắng nõn kéo dây cung một cách dễ dàng, đón gió mà đứng, giữa mày là vẻ lạnh lùng khát máu giống y như mũi tên trong tay cô ta.
Sắc bén, có khí thế xé rách rạch trời.
Một con mắt cô ta hơi nheo lại, đôi mắt hẹp dài quyến rũ hoàn mỹ bày ra.
Tay nắm dây cung, kéo mạnh một cái, thả ra.
"Vèo" một tiếng, mũi tên lao về phía Mộ Ngôn.
Sát khí mười phần.
Mũi tên khóa thẳng yết hầu, muốn trực tiếp lấy mệnh Mộ Ngôn.
Quý Lan Âm ở bên cạnh nhìn mà thót tim, âm thầm nắm chặt ống tay áo.
Ngay khi mũi tên cách Mộ Ngôn không xa, Hoàng Diệp Toàn không biết từ đâu nhảy ra, trực tiếp quét sạch hai mũi tên này.
Hồng bào chiến giáp, tay cầm ngân thương.
Tiếng sáo bỗng ngưng bẫng.
Mộ Ngôn xoay ống sáo trong tay một vòng, nhẹ nhàng bâng quơ nhìn sang Thẩm Bạch đối diện.
Thoáng thấy Thẩm Bạch cười với cô, tựa hồ một chút cũng không giận không bắn trúng Mộ Ngôn vậy.
Mộ Ngôn che ngực ho khan một trận, đến khi khoang miệng trào ra một mùi tanh ngọt.
Tên không bắn trúng Mộ Ngôn, nhưng luồng khí của nó đã gây thương tích cho Mộ Ngôn.
Chậc.
Mộ Ngôn khoé môi kéo ra nụ cười mát lạnh, đồng tử trong mắt sâu thẳm.
Mảnh linh hồn này, cũng đủ mạnh rồi.
Nhưng, làm thế nào bây giờ, vẫn muốn huỷ hoại nó.
Chúa tể hệ thống vẫn luôn chú ý chiến sự, không nhìn đến ở trong không gian, trong mặt gương thần mà Mộ Ngôn mang về ở vị diện đầu tiên phản chiếu một hình ảnh đáng sợ.
Nhìn hình ảnh, gương thần lặng thinh ôm lấy đùi mình run lên bần bật.
Chung quanh Mộ Ngôn, vẫn luôn xoay vần một luồng hắc ám, tựa người phi người, ở bên cạnh Mộ Ngôn không rời không bỏ.
Như thể chiếc bóng.
Nếu nói hiện tại Mộ Ngôn là mặt quang minh, vậy bóng người bao trùm quanh người Mộ Ngôn, vẫn luôn đi theo, đó chính là mặt hắc ám.
Mà mặt hắc ám ——
Thường thường chính là vặn vẹo, cừu hận, oán niệm, ác độc đủ các mặt phản diện không sao trấn áp nổi.
Hoặc là, tương đương với tẩu hỏa nhập ma loại đó.
Mà hiện tại bóng người này, lại đang dần muốn dung hợp với Mộ Ngôn.
Bên tai Mộ Ngôn vẫn luôn quanh quẩn một giọng nói đầy mê hoặc.
Đến đây đi, cùng ta dung hợp đi.
Ta có thể đoạt về những mảnh ghép không nghe lời của cô ~
Chậc chậc, nhìn xem cô hiện giờ, yếu ớt cỡ nào, ta xem cô thật giống như đứa trẻ đáng thương.