Nhưng mà, khi đối mặt với Mộ Ngôn hắn còn phải ổn định."Từ từ."Bertha từ trên giường ngồi dậy, đi đến bên cạnh Mộ Ngôn.Hắn cao hơn Mộ Ngôn một cái đầu.Bertha hơi nhướng mi, trên cao nhìn xuống, cảm giác có chút thả bay chính mình.Mộ Ngôn lui về sau mấy bước, sâu lắng nhìn hắn."Cô không phải muốn gương thần?" Bertha ngữ khí âm trầm."Theo ta lại đây."Hắn hất hất cằm, sau đó xoay người đi ra ngoài.Mộ Ngôn đi theo phía sau Bertha.Hai người đi vào tầng hầm, ở nơi đó có một mặt gương cổ, bị vải che khuất.Dễ như trở bàn tay là thấy được gương thần, Mộ Ngôn: "......"Bertha đứng ở trong chổ tối, ngữ khí nghe không ra vẻ gì, chỉ như đang cười khẽ."Ta đã hoàn thành lời hứa của mình." Tiếng nói hắn trầm thấp, từ tính, là chất giọng không có che dấu.Nguy hiểm lại xâm lược, cao ngạo lại tà tứ."Nếu cô có thể mang đi, vậy thì không còn gì tốt bằng."Không đợi Bertha nói xong, Mộ Ngôn đã xốc lên mảnh vải che trên mặt gương thần.Chiếc gương này có một cổ ma lực hấp dẫn con người, dụ dỗ ngươi tháo xuống tấm vải che.Bertha sửng sốt một chút, khóe miệng chợt thoáng vểnh lên.Chiếc gương này lúc trước xác thật đặt ở bên người của bà hoàng hậu độc ác.Đã từng, Bertha xác thật đúng như lời kể trong truyện.Bị hoàng hậu độc ác tính kế.Sau lại, gặp chiếc gương này, y theo lời nó từng bước, từng bước một mà làm.Hắn làm được, chậm rãi mạnh lên, khiến cho tất cả mọi người sợ hãi.Nhưng mà, gương thần lại không vớt vát được chỗ tốt gì trên người hắn.Vị công chúa Bạch Tuyết thoạt nhìn đơn thuần thiện lương này, không bị gương thần khống chế.Rơi vào đường cùng, gương thần chỉ có thể tản ra các loại lời đồn công chúa Bạch Tuyết rất độc ác, là ma quỷ.Gương thần thông qua gương, tìm kiếm những người có oán khí, giống như công chúa Bạch Tuyết vậy, dụ hoặc bọn họ.Kết quả rất lý tưởng, những người đó không có định lực giống như công chúa Bạch Tuyết.Gương thần cũng từng chút một cường đại lên.Bertha cứ dựa vào trong góc, bóng tối hất xuống mặt hắn, cảm giác có chút âm u.Trong gương rõ ràng là Mộ Ngôn.Nhưng mà —Ở trong gương, Mộ Ngôn bị bao phủ bởi một tầng bóng đen.Giống như cái động không đáy, càng xem càng muốn hít người ta vào đó.Màn sương đen này, vây chung quanh Mộ Ngôn, nhìn kỹ giống như một bóng người đang ôm lấy Mộ Ngôn vậy."Phù thủy tôn quý, ở trên người của cô, ta nhìn thấy một lực lượng thần bí."Một giọng nói từ trong đầu của Mộ Ngôn vang lên."Cô muốn cùng ta hợp tác không? Ta sẽ cho cô hết tất thảy cô muốn.""Cô không phải vẫn luôn muốn thoát khỏi nơi đó sao?"Gương thần tiếng nói trầm thấp, cực đủ sức dụ hoặc.Thanh âm nó xuyên thấu vô đầu Mộ Ngôn, dụ dỗ Mộ Ngôn.Chúa tể hệ thống: 【→_→ ngốc nứt. 】Thứ đó nó còn cho không nổi, cái gương thần ngu ngốc này làm sao cho.Ngay cả công chúa Bạch Tuyết còn mê hoặc không nổi nữa là.Đôi mắt Mộ Ngôn nhìn chằm chằm vào bóng đen đó, ở nơi chúa tể hệ thống không phát hiện, hai mắt dần dần lắng đọng xuống.Vẻ chây lười trên khuôn mặt hoàn toàn biến mất, thay thế chính là hàn ý thấm người, âm lãnh tận xương.Nháy mắt.Cô cong cong môi, lười nhác nói, "Úc? Như thế nào hợp tác?"Gương thần: "Để tỏ rõ thành ý của mình, mong cô hãy giết chết công chúa Bạch Tuyết sau lưng mình đi.""Hắn vẫn luôn ôm sát ý với ngài, ở một buổi sáng nọ, cô sẽ bị hắn giết chết.""Hắn nhất định là công chúa độc ác, xin hãy tin tưởng ta."Mộ Ngôn xoay người nhìn nhìn Bertha chổ bóng râm.Giọng cô chậm rãi, "Khiến ngươi thất vọng rồi, ta có khả năng không đánh lại.""Không! Cô là phù thủy! Phù thủy lợi hại nhất trên thế gian này, dùng ma pháp của ngài, giết chết hắn!"