Xuyên Nhanh: Cùng Anh Ngắm Biển Sao Trời Mênh Mông

Chương 5: NỮ PHỤ HÀO MÔN (5)



“A, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý đâu.” Trần Tiểu Ngải vốn nghiêng đầu nói chuyện với Hạ Hoành Đình.

Sau khi phát hiện trái cây rơi đầy đất, giống như vội vàng hoảng sợ xoay người lại nhặt.

Không phải nhẹ nhàng ngồi xổm xuống nhặt, mà trực tiếp chồng mông lên nhặt.

Nhặt được hai trái, mới cảm thấy tư thế này không được đẹp lắm, lại đứng lên, cười cười ủy khuất với Hạ Hoành Đình, sau đó mới ngồi xổm xuống nhặt.

“Đừng nhặt.” Hạ Hoành Đình thấy dáng vẻ này của Trần Tiểu Ngải, đáy lòng sinh ra một chút không vui, đồng thời liếc mắt một cái ngầm có ý cảnh cáo Nguyễn Nhuyễn.

Nguyễn Nhuyễn: ???

Hắn muốn bổ não à?

Hạ Hoành Đình không hổ là nam chính trong cốt truyện, vai rộng eo thon, dáng người cực tốt, xứng với một thân tay trang xám nhạt, còn có gương mặt tinh xảo quá mức kia, vừa mới liếc mắt nhìn, thật là kinh diễm.

Nhưng mà là một con hồ ly đã tu luyện trăm triệu năm, không dao động.

Lúc này Nguyễn Nhuyễn lĩnh ngộ được cái liếc mắt đầy ẩn ý của nam chính, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ cẩn thận một việc.

Trong cốt truyện gốc, nữ chính ngây thơ trong sáng kia, thì ra cũng không phải là chiếc đèn cạn dầu.

Nhìn thấy một loạt phản ứng từ lúc cô ta bước vào phòng bệnh, quả thực chỉ là suy nghĩ đơn thuần, đầu óc đơn giản hay sao ?

Chắc chắn là không phải.

Mặt mày hồ ly nhỏ Nguyễn Nhuyễn hơi rũ, khóe môi dường như không có lấy một nụ cười, chỉ là cũng không rõ ràng.

Lục Thừa bị quấy rầy nhìn hai người mới bước vào trong phòng kia.

Người đàn ông còn có chút ấn tượng, tổng giám đốc tập đoàn YCC Thanh Thành, nghe nói tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tên là gì nhỉ ?

Hạ Hoành Đình.

Đến chỉ biết hô to gọi nhỏ, còn không biết dạy dỗ người phụ nữ của mình.

Không quen biết, hơn nữa Lục Thừa vừa nhìn đã cảm thấy thêm một cái xương quai xanh xấu, có thể coi như hạt bụi.

Ôn hòa giữ lễ lùi sang bên cạnh, Lục Thừa gật đầu với Hạ Hoành Đình: “Có việc có thể gọi tôi, miệng vết thương của Nguyễn tiểu thư, đừng để bị dính nước.”

Lục Thừa nói xong, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Vốn có trợ lý nhỏ chăm sóc cho Nguyễn Nhuyễn, nhìn thấy vài người trong phòng, lập tức đau đầu không thôi.

Chính là thân phận của cô không cho phép, cũng không có cách nào nói điều gì, đứng ở chỗ này cảm thấy rất xấu hổ, hận không thể ném từng người khỏi phòng bệnh của Nguyễn Nhuyễn.

Cho nên, im lặng làm một bức tường, tranh thủ không lên tiếng.

Trần Tiểu Ngải nhặt nửa ngày, áo thun trên người bị cuộn lên, lộ ra vòng eo thon gọn.

Thấy mặt Hạ Hoành Đình tối sầm lại, tiến lên một bước kéo người lên, nặng nề nói: “Đứng dậy.”

“Aiya, Hạ tổng, sao anh lại như vậy, anh đang lãng phí đồ ăn đấy.” Trần Tiểu Ngải vừa nói, vừa thử tránh thoát trói buộc của Hạ Hoành Đình, hình như muốn đi nhặt tiếp đống trái cây thảm không nỡ nhìn kia.

“Biết là lãng phí, sao Trần tiểu thư lại còn làm rơi trái cây? Hoành Đình chỉ là không muốn cô vất vả, sao Trần tiểu thư lại nói như vậy, ngược lại việc lãng phí đồ ăn này của cô đúng là tội ác tày trời.” Nguyễn Nhuyễn nhìn hai người kia không coi ai ra gì người tung người hứng, dịu dàng mở miệng.

Giọng nói dịu dàng như trước, giống như một cái móc treo nhỏ.

Âm cuối mềm mại, còn có chút dính người.

Hạ Hoành Đình chỉ cảm thấy xương cốt mình giống như đang bị đốt cháy, đột nhiên thiêu cháy toàn thân.

Nhẹ nuốt nước miếng, Hạ Hoành Đình áp chế cảm giác không khỏe xuống đáy lòng, mặt hiện lên vài phần không hài lòng nhìn Nguyễn Nhuyễn.

Người con gái thanh mai trúc mã lớn lên cùng mình, giống như một hồ nước lạnh lẽo không gợn sóng, thực sự không có tình thú.

Bởi vì quen nhìn thấy dáng vẻ thục nữ của Nguyễn Nhuyễn, cho nên khi Trần Tiểu Ngải mơ hồ trong sáng xông vào thế giới của mình, Hạ Hoành Đình mới cảm thấy 27 năm mình sống trên đời không uổng phí.

Cảm thấy toàn thân nóng lên.

Lúc này nghe thấy Nguyễn Nhuyễn trách cứ Tiểu Ngải, trong lòng Hạ Hoành Đình ngay lập tức khó chịu.

Ngày trước anh ta chỉ cần nhíu mày ám chỉ một cái, Nguyễn Nhuyễn sẽ liền dịu dàng giải thích với mình, cô ấy cũng chỉ vô ý.

Nhưng mà  hiện tai Nguyễn Nhuyễn bày ra ánh mắt xem thường, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mặt mới hạ xuống, dường như mang theo vài phấn mất mát nói: “Thì ra Hoành Đình không thèm để ý a, là do tôi nhiều lời.”

Cô gái nhẹ nhàng tựa đầu ở đó, hình như mang theo vài phần thương cảm cùng mất mát.

Trong lòng Hạ Hoành Đinh liền có chút khó chịu, một cảm giác khó nói.

Lúc trước rõ ràng sẽ không như thế này.

Vở kịch nhỏ của hồ ly nhỏ đáng yêu lại dễ thương:

Hồ ly nhỏ: Luôn có cặn bã tìm tới cửa, để ta xé!

Nam thần: Ngoạn, đưa cho ta, tay của bảo bối sẽ đau~

[Nếu đọc đến đây rồi mà thấy truyện hay thì đừng ngần ngại cho mình một vote nha]

Hết chương.

20200410