Một tháng...
Thế mà đã trôi qua một tháng rồi...
Song, tin tức mất tích của nữ hoàng Cleopatra vẫn bặt âm vô tín...Ngai vị nữ vương kia, nhờ có hoàng đế Seta trấn giữ, mới không khiến cho các vị quan đại thần trong cung nhao nhao hết lên.
Nhiều vị sứ giả bị giam lỏng nơi dịch cung đưa ra yêu cầu được xin về. Rõ ràng nữ hoàng mất tích trên đường từ Thebes đến Giza, vì cái quái gì mà tên hoàng thượng kia lại nhốt bọn họ ở đây chứ?
Hồ đồ quá rồi!
Giữa đại điện hội triều,tướng quân cận thần của hoàng đế - ngài Uysu, đã bày tỏ sự lo lắng cho an nguy của nữ hoàng: "Muôn tâu bệ hạ, nữ hoàng Cleopatra đã mất tích hơn tháng. Nhưng cho đến bây giờ, vẫn không tìm được tung tích của người. Thần sợ rằng..." Cố đưa mắt theo dõi vẻ mặt dần dần thối đi của Seta, Uysu như thế phẫn nộ mà nghiến răng nghiến lợi: "Nữ vương đã sớm bị đưa qua biên giới."
Cả điện tĩnh mịch, không có ai dám hít thở quá nhiều một hơi.
Đương nhiên là, ngoại trừ vị đang ngự trị trên đế toạ kia.
Đám quan thần đều cúi gằm mặt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Họ không dám nói gì hết. Tướng quân Uysu, vị tướng quân duy nhất có huyết thống với hoàng gia. Là con trai cả của hoàng thân Uysa, em trai tiên hoàng...
Nghe bảo vị này có tình cảm đặc biệt với nữ hoàng...
Nhìn thế này, chắc đúng vậy nhỉ?
Hoàng đế Seta một tay chống cằm, nhíu mày nhìn đứa em họ của mình thật lâu. Bắt gặp ánh mắt hoàng đế liếc mình, Uysu không kiêu ngạo, không siểm nịnh nhìn lại. Hai người đàn ông mắt đối mắt, không khí trong điện dường như càng thêm lắng đọng. Cuối cùng, vẫn là hoàng đế mở miệng trước: "Gọi đám thị vệ cùng với cung nữ đã đi cùng chị ta trong lộ trình từ Giza tới Thebes ra đây. Tiến hành tra hỏi lần nữa."
Theo như vương pháp đã định, hộ tống nữ hoàng mà để người bị bắt, tội đáng tử hình. Nhưng do Varu cùng với lão thị vệ trưởng có kim bài miễn tử mà Cleopatra ban cho từ trước, đám người này mới nhặt được một mạng về.
Nữ vương sao có thể tốt bụng thế chứ.
Uysu phản đối cách làm như vậy của Seta, hắn ta nhíu mày: "Thưa bệ hạ, người không cảm thấy cách giải quyết thế này của người có quá không hợp không? Chúng thần đã tra hỏi kĩ càng đám người đó từ lâu. Chỉ có duy nhất một thông tin thu được mà thôi, còn lại chẳng còn gì nữa để hỏi."
Đám quan ở dưới: "..."
Cả đất nước Ai Cập đây, ngoại trừ tiên hoàng đã tạ thế ra. Thì chỉ có mỗi nữ hoàng Cleopatra và tướng quân Uysu là dám ăn nói thế với hoàng đế thôi.
Đáng để ý là, hoàng thượng sẽ không bao giờ trách móc về điều này.
"Ồ, thế tướng quân nói cho ta nghe, thông tin duy nhất là gì? Nhỡ đâu lại có ích thì sao?"
" Thông tin đó..." Uysu khẽ nhướn mày, cương nghị đáp: "Có một tiểu binh sĩ xác nhận rằng, đám bắt cóc đó...chỉ có vài tên là nói tiếng thuần Ai Cập. Còn lại, đều nói ngôn ngữ Arasyla."
"Arasyla ư...?"
"Không thể nào..."
"Sao người Arasyla lại bắt cóc nữ hoàng?"
Trông tràng cảnh đám quan xì xà xì xồ trước mặt, Seta trầm ngâm một lúc. Hắn giơ một tay lên, nghiêm giọng: " Ngươi đã hỏi kĩ tên đó xem, lũ bắt cóc đấy bàn tán về cái gì chưa?"
"Dạ, thưa bệ hạ..." Chắp tay trước ngực, một chân quỳ bên nền đất, Uysu nói: "Thần đã tra hỏi hết. Tiểu binh này kể rằng, bọn bắt cóc nói ra những câu chữ vui mừng khi đã thành công bắt được người. Chỉ sợ...kẻ này có mưu đồ từ trước, bắt cóc nữ hoàng nhằm uy hiếp đến Ai Cập."
"Lập tức tiến hành tra hỏi hội vệ binh đứng năm cửa sông đi. Hỏi thật rõ ràng, có gì đáng ngờ không? Một chi tiết nhỏ nhất thôi cũng được. Từ bây giờ, hãy rà soát kĩ càng các thuyền nào có giấy phép từ Arasyla chuyển đến."
Đánh ra một tràng dài mệnh lệnh như vậy, chỉ lo hoàng đế Seta đã không biết rằng, tên bắt cóc đã sớm vác chị gái hắn ta cao chạy xa bay.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Hoàng cung Thebes nay lại dấy lên cơn sóng gió dữ dội...
Nữ hoàng mất tích, hoàng đế Seta thì bị thích khách đâm trọng thương. Hiện đang dưỡng bệnh nghỉ ngơi ở trong nội điện riêng. Mọi công việc triều chính được giao phó cho hết cho quan tể tướng cùng với tướng quân Uysu.
Tất nhiên là, vì không gây hoang mang cho dân chúng, thông tin hoàng thượng bị ám sát đã được giấu kín kẽ. Chỉ có vài ba vị quan nội cung và quan cận thần biết mà thôi.
Tể tướng Faera ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, bàn tay khẽ vuốt vuốt bộ râu dài dưới cằm mình. Gương mặt già nua đầy suy tư, bỗng, một ngôi sao sáng bay ngang qua, vụt tắt...
"Uysu, ngươi nói xem. Đám thích khách hôm kia, có phải chung một giuộc với lũ bắt cóc nữ hoàng không?"
"Khả năng cao là vậy." Thân hình cao lớn dần dần hiện ra giữa đêm đen, Uysu đứng cạnh ngài Faera: "Thân thủ bất phàm, kiếm pháp của mấy kẻ đó. Ta chinh chiến nhiều năm, cũng chưa gặp bao giờ." Quay đầu nhìn lại đám vệ binh đang thay ca làm, sắc mặt hắn ta càng thêm lạnh lẽo: "Nếu hai vấn đề đây, có liên quan đến nhau. Chỉ e là, mục đích của những người này... thật khó nói."
Ai Cập hiện nay, gần như chìm trong trạng thái nước sôi lửa bỏng...
Cũng may là bệ hạ đã cho đám sứ giả kia về. Nếu không, có quỷ mới biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp?
Tể tướng Faera thôi không ngắm sao nữa. Lão nhớ tới lời mà bữa trưa Pýth nói với mình: "Mấy canh giờ trước, đại tư tế Pýth đã bảo với ta một chuyện khác, có liên quan tới sự phát triển phồn vinh của Ai Cập."
"Chuyện gì thế, thưa ngài?"
"Chuyện về nữ thần sông Nile - cô Maya."