Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Chương 152: Ngăn cản vị thương nhân giả mạo gây ra chiến quốc (37).





"Nagee, bà...ta rất rất khó chịu." Giơ tay ôm ngực, Seta mệt mỏi, đau khổ nói. Mấy ngày nay, kể từ khi lễ cưới của hắn ta bị thích khách nhúng tay vào, Maya lại mất tích...

À, quên, còn mất tích cùng chị gái hắn nữa...

Nội bộ triều chính còn chưa kịp giải quyết xong, bao quân lính và các vị sứ giả bị thương nặng. Thậm chí, có vài ba tên vương tử trong bữa cung yến đó bị giết chết nữa. Ai Cập bấy giờ khác nào một mớ bòng bong hỗn loạn đâu...

Seta tuyệt nhiên không thèm để ý đến chuyện khác, trong lòng hắn, chỉ còn tồn tại duy nhất bóng hình người vợ thân yêu...

Hắn sắp điên mất...

Vắng nàng, cơ hồ khiến hắn ta muốn giết người ngay tại chỗ...

Đỏ con mắt nhìn chằm chằm bà vú Nagee quỳ trước mặt mình, Seta mệt mỏi vuốt vuốt trán, khó khăn, mệt nhọc nói: "Thôi, bà lui đi. Mang hết đám người này ra ngoài. Ta không muốn nhìn thêm bất cứ một ai nữa."


"Hoàng thượng, vậy thần xin cáo lui." Nagee nào đâu phải kẻ ngốc. Bà biết rõ một điều, có mở miệng nhẹ nhàng khuyên nhủ hoàng đế cũng chẳng được gì. Dẫu sao, Nagge cũng là người đã chăm sóc ngài ấy từ nhỏ tới lớn, tính tình của Seta bà còn không rõ sao...

Nguyên lai, hoàng thượng cũng chỉ là một nam nhân bình thường...

Khi lạc mất người yêu của mình, hắn sẽ có phản ứng y hệt như bao người đàn ông bình thường khác mà thôi...

Cửa phòng đóng lại, mành trướng rủ xuống, chặn đi hoàn toàn ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Tiếng sóng vỗ rì rào vang lên. Đờ đẫn nằm trên giường, tóc đen dài mượt xoã tung, mỹ thiếu niên có làn da ngăm đen khẽ nhăn mặt. Vùi chặt đầu, Seta tham lam hít hà mùi hương bên gối...

Đây là mùi thơm mà Maya đã lưu lại...

Trước đây, nàng ấy thích nhất là được ngủ cạnh hắn, được hắn ôm vào lòng...

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Đương mải mê say giấc nồng, nhưng ánh nắng chiếu vào quá mạnh mẽ, chiếu thẳng qua mắt Tịnh Hề. Nắng sáng chói lọi như vậy, không khỏi khiến thiếu nữ đang ngủ nhăn nhó mặt mày. Cặp lông mi đen dày tựa cái cọ bàn chải nhỏ khe khẽ run rẩy, vành mắt dần dần hé mở...

Mơ màng ngáp dài một hơi, Tịnh Hề chỉ cảm thấy...đau...

Thật cmn...quá ư là đau...

Không chỉ đau đầu, mà cảm tưởng như...thân thể nàng đã bị người ta nghiền ép, hung ác tàn phá...

Đưa tay chống lấy cái eo nhỏ nhắn. Khoảnh khắc mà cúi đầu xuống, không khỏi khiến cho Tịnh Hề hú hồn hú vía một phen. Hiện nay, nàng đang khoác lên mình một cái váy voan trắng mỏng manh, từng sợi tơ trắng thanh khiết, mềm mại bao bọc lấy da thịt mịn màng của nàng. Váy khoét ngực có chút sâu, từ cổ trở xuống là rải rác hàng đống vết dâu tây đo đỏ cùng vết cắn...

Giữa lớp vải trắng mỏng manh, mấy cái vết này trông thế nào cũng thật chói mắt...


Từ thân dưới Tịnh Hề...

Thì hoàn toàn không có mặc gì luôn...

Lấy cái chăn chùm cả người lên đầu, che giấu kín kẽ. Tịnh Hề chỉ để lộ ra duy nhất cái đầu nhỏ xinh, nàng giương mắt hạnh, đảo khắp căn phòng này...

Có mùi tiền thoang thoảng đâu đây...

Tiền tiền...

Chớp chớp mi, nàng giờ đây làm quái có tâm trạng mà đánh giá xem căn phòng này như thế nào. Mục đích chính của Tịnh Hề chính là đi tìm cho mình một cái quần...

Quần để mặc à nha.

Nàng biết rõ rồi, tình trạng của mình bi thảm như vậy, mười mươi là do thằng cha thần kinh Feyrld tạo nên...

Nghĩ về cảnh tượng mấy ngày nay phải trải qua, bụng dạ nàng lặng lẽ phỉ nhổ chó Feyrld. Cái thể loại nam nhân không biết thương hoa tiếc ngọc này. Giã gì mà như giã cối thế...

Ta đứng còn đứng không nổi.

Khổ sở nhấc chân đứng dậy, Tịnh Hề lảo đảo đưa tay bám chặt thành giường, ngồi lại lên nệm bông. Gắt gao cắn môi, nàng hít một hơi thật sâu, tiếp tục run run chân dậy đi tiếp...

Mẹ ơi, đau chết bé rồi...

Hiu hiu hiu, vì cái quần mà bảo bảo có bao khổ sở...


Vui vẻ sắp sửa nhấc tay túm lấy cái rương gỗ kia. Ai dè, do tấm chăn mỏng quá dài, Tịnh Hề không cẩn thận đạp phải. Ngay sau đó, nàng ngã lăn ra đất...

Tiếng ầm đầy đớn đau vang dội...

"A! Đau đau..." Lật người vén lấy cái chăn che đi hạ thân loã lồ hở tênh hênh. Tịnh Hề lười biếng, mệt mỏi đến chết mất. Chỉ còn cách cái rương gỗ đựng quần áo vài xen-ti-mét thôi mà...

Nhưng đã quá muộn...

Thanh âm cạch cạch đập vào tai nàng. Liếc mắt sang cánh cửa chính đang chuẩn bị mở rộng, Tịnh Hề tức khắc cuộn cuộn chăn che đi thân thể mình kín kẽ. Nàng co rụt người, dựa mình vào tường. Quả nhiên...

Kẻ có đủ quyền bước vào căn phòng này...chỉ có Feyrld mà thôi.

Người đàn ông thản nhiên nhấc chân đi vào phòng. Tầm mắt dịu dàng của chàng ta nhìn đến thiếu nữ đang kinh hoảng trên nền đất, không có nói gì nhiều. Đóng rầm cửa lại, Feyrld lại gần bồng Tịnh Hề lên, thả nàng về lại giường. Chàng ta mở miệng, trách yêu mà nói: "Thân thể nàng còn chưa được tốt đâu. Chớ có chạy lung tung nữa. Cần làm việc gì thì bảo ta."

"Ồ, ta cần giết ngươi."

"Như thế này sao được?" Tiếc nuối cười cười, Feyrld đè hẳn nửa thân mình lên người Tịnh Hề. Dí dí cái mũi cao thẳng của mình với cái mũi xinh xắn của nàng, chàng tiếp lời: "Giết ta rồi, ai thoả mãn nàng đây?"

"..." Ta có thể tự thỏa mãn chính bản thân mình.