Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Chương 168: Ngăn cản vị thương nhân giả mạo gây ra chiến quốc (hoàn).





\[ Bản tin nóng: Vào mười bốn giờ ba mươi phút ngày 17 tháng 11. Có một vụ sập đá rất nghiêm trọng đã xảy ra dưới kim tự tháp Kheops. Địa điểm là sụp đổ là căn mật thất bỗng trở nên nổi danh gần đây. Hiện, có hai người vẫn còn đang mất tích trong đó. Các vị nạn nhân bao gồm giáo sư Elan Chirme - người chịu trách nhiệm cho dự án khai quật từ Viện nghiên cứu. Cùng hai người đàn ông khác là ông Maien Fulic - đội trưởng công nhân chịu trách nhiệm đào đất. Người đã được tìm thấy trong đống đổ nát trước đó là anh Vương Đạt - chuyên gia khảo cổ bên Trung Quốc...\]

Bảng tin thời sự vẫn cứ đưa tin tức. Tịnh Hề nhàm chán tựa đầu trên ghế sofa ngáp dài. Vành mắt rất nhanh đã phủ lên một tầng hơi nước mỏng. Chép chép miệng đầy bất nhã, cô bèn cầm điều khuyển chuyển kênh khác...

Ôi, ôi. Cô đã thực sự quay trở về thế giới hiện đại rồi...

Cứ như mình đã xuyên tới thế giới khác vậy...

Chỉ là vẫn còn giữ nguyên kí ức...

Thời đại này, có lẽ đây chính là nguyên thế giới của nữ chính Maya - thế kỉ 21 đi. Đừng hỏi vì sao cô đoán được. Tuy đã mất liên lạc trực tiếp với Rubik. Nhưng không có nghĩa là Tịnh Hề mất luôn não. Đây là lần đầu tiên, cô không thể nào nói chuyện với hệ thống được. Cộng với sự cổ quái của cốt truyện...


Thực là một điều đáng lo...

Nhưng Tịnh Hề chẳng thể làm gì được, ngoại trừ đợi chờ chính là đợi chờ...

Không hổ là thiếu gia - con của nhà đại tài phiệt Elicson. Mọi các tờ tạp chí cùng hàng đống loạt báo kinh tế luôn luôn đưa mọi tin nóng về Feyrld. Cái gì mà (\*)kim cương vương lão ngũ xịn xò...

(\*)kim cương vương lão ngũ: người đàn ông độc thân lắm tiền \=)))).

Rồi hôm nay thiếu gia nhà Elicson chính thức thành công kí kết hợp đồng phát triển kinh tế và thương mại cùng Đại sứ quán Hàn Quốc...

Hay bấy giờ, nhà Elicson đang định đầu tư sang lĩnh vực gì...

Vân vân và mây mây...

Tính ra thì cô đã tới thế giới hiện đại được năm tháng rồi...

Dù cho đã sớm quen thuộc với thế giới này, song Tịnh Hề vẫn phải cố giả vờ tỏ ra thật lạ lẫm, thật mới mẻ, để không cho Feyrld quá nghi ngờ...

Bực dọc giơ chân đạp bay quyển tạp chí kinh tế ra xa. Vừa vặn, quyển tạp chí đó lại đụng trúng chân của người đàn ông đang định đi đến gần. Bước qua vật cản vừa đụng vào chân mình, Feyrld bê đĩa nho đặt lên mặt bàn. Thản nhiên ngồi lên nệm ghế nhún nhún. Ôm lấy cô gái nhỏ, tình cảm thủ thỉ: "Ăn nho nè." Đoạn, anh ta tỉ mỉ lột vỏ nho ra. Trông miếng ăn dâng đến miệng mình, Tịnh Hề cứ vô tư há mồm đớp. Ai dè tên đàn ông thiếu đạo đức này lại dùng ngón tay đùa nghịch lưỡi cô...

Thằng chó!

Sao cô có thể nghĩ anh ta sẽ cho mình ăn một cách nghiêm túc được nhỉ?


"Anh nổi điên gì thế?" Hất văng móng vuốt heo của Feyrld ra khỏi miệng mình. Nhấp nhấp môi cảm thụ được hơi ấm còn lưu lại trên đầu lưỡi, Tịnh Hề chỉ muốn cầm bàn chải đánh răng chà lại cái lưỡi ngay lập tức...

Thiểu năng!

Nghìn năm không gặp, bệnh điên của anh ta vẫn không hề thuyên giảm. Thậm chí còn có xu hướng phát triển mạnh mẽ...

Kéo kéo đĩa nho trên mặt bàn về phía mình, Tịnh Hề ôm cả chùm nho đề phòng nhìn Feyrld như thể nhìn kẻ địch của mình. Nhét quả nho khác vào miệng,

Feyrld trực tiếp đè ép cơ thể Tịnh Hề lên ghế sô pha...Mắt hoa đào đã sớm tiêm nhiễm màu sắc tình dục. Bàn tay lạnh ngắt bắt đầu vuốt ve da thịt của cái đùi non mềm. Miệng trao cho bé con bao nụ hôn nồng nhiệt...

Từng chiếc quần cái áo dần dần rớt trên nền nhà lạnh ngắt...

Triền miên ân ái vô biên, đòi hỏi không hề biết điểm dừng...

...

Bóng đêm bao trùm cả căn biệt thự. Thanh âm sột sà sột soạt vang lên giữa màn đêm đen đầy bí ẩn, sợ hãi... Thân hình cao lớn của nam nhân chậm rãi vượt qua từng rặng cỏ. Ngay khi dừng chân trước cửa phụ ra vào. Feyrld nhẹ nhàng nhấc chân đạp vào mảnh đất gồ cạnh đó. Cơ quan chậm rãi khởi động. Êm ru không một tiếng động nào phát ra. Thoắt cái, trước mặt Feyrld đã xuất hiện cánh cửa của một căn hầm...

Bước chân vào căn mật thất đó, nụ cười trên môi anh như thể đã hoà làm một với bóng tối. Đáy mắt lập loè huyết quang quỷ dị. Đưa tay lần mò, cuối cùng Feyrld cũng thành công bật công tắc đèn...

Đây là một căn phòng rất cổ quái...

Một căn phòng...đã trải dài qua hàng ngàn năm lịch sử...


Mật thất rất rộng rãi, có đầy đủ giá sách và một chiếc giường đơn cho người dùng nghỉ ngơi. Không, không, điều đáng chú ý nhất là trên giá sách treo đủ mọi quyển sách từ mọi thời đại cho đến bấy giờ. Những bức ảnh xuyên suốt kể từ khi Thế chiến I diễn ra. Đen trắng có, full màu cũng có. Bốn mặt tường mật thất vẽ đầy các hoa văn đỏ tươi, tựa như chúng được tô lên bởi máu tanh. Dưới sàn nhà lát bằng đá tự khi nào xuất hiện hình tam giác quỷ cùng với đôi mắt to đùng chèn ở giữa...

Thản nhiên cắt máu từ móng tay bằng dao găm, dí thẳng vào tấm phù đen treo trên tường. Gương mặt của Feyrld lúc này quá ư doạ người, chỉ sợ có ai mà đi qua đây sẽ mắc bệnh tim mà chết mất. Mạch máu màu xanh xám tràn đầy quá nửa gương mặt đẹp trai. Đôi đồng tử đen đặc nhìn chằm chằm từng giọt máu pha thấm đẫm qua tờ phù. Rất nhanh, tấm phù đen bèn phát ra ánh sáng quỷ dị, máu nhuốm trên đấy đã tự động khô đi...

Nở nụ cười đầu biến thái, vặn vẹo... Sâu trong đáy mắt ma quỷ kia của Feyrld, sự hưng phấn nhảy nhót tung tăng. Nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp trong tương lai...là anh cảm thấy công sức cùng sự kiên trì qua ba nghìn năm qua đều xứng đáng hết...

Sẽ không còn bất kì thứ nào khác chia rẽ bọn họ được nữa...

Sẽ không...

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

\

\*\*Hoàn rồi đó. Nhưng để thỏa mãn các độc giả thân ái, mai tui sẽ tung ra phiên ngoại của Feyrld nha. ( Sợ mấy bạn bứt rứt quá vì cái kết không được trọn vẹn thoi. Hố đã lỡ đào hơi sâu, bảo bảo phải đi cứu những đứa con đã sa ngã quá đà \=)))).

Thực sự khó tin được là bản thân tui có thể chăm chỉ viết truyện đến mức vậy. Lúc đầu khi viết thế giới này, còn có một khoảng thời gian tui bị chán cơ. Kiểu muốn bỏ truyện ấy, tại vì khi đó bí ý tưởng vờ lờ. Nhưng giờ tự cảm phục chính tui ròi. Cảm ơn những bạn độc giả đã cùng mình đi từ hồi t8 cho đến bây giờ. ( Tại tui bắt đầu viết truyện vào đầu tháng 8.) Và các bạn đã nhảy hố với tui ( giờ có thoát cũng đừng hòng