Vệ An Huyên gào thét đầy hận ý. Lý Y Y không tốt như những gì họ nói, cô ta là một con đĩ điếm, một con điếm tỏ ra rộng lượng.
Một người phụ nữ sinh ra từ tình yêu, mục tiêu của cuộc đời là tìm được chân ái, không có được chân ái là điều khiến Vệ An Huyên đau lòng nhất.
Không có tình yêu thì chẳng khác gì đã hủy hoại đi Vệ An Huyên.
Vệ An Huyên không chỉ muốn bản thân tìm được chân ái, mà còn muốn người khác phải công nhận cô tìm được chân ái, muốn người khác chúc phúc và hâm mộ cô.
Lẽ ra Lý Y Y phải chết sớm một chút, chết trước khi ly hôn với Lộ Thiệu Quân.
Bây giờ cô lại trở thành người thứ ba.
Trước đó cô xảy ra quan hệ với Lộ Thiệu Quân cũng là bất đắc dĩ.
Hồi xưa Vệ An Huyên rất thích những buổi tiệc như vậy. Ở đó, cô có thể hợp tình hợp lý đứng bên cạnh Lộ Thiệu Quân. Thế nhưng bây giờ cô không thích nữa. Vì bọn họ lúc nào cũng nói về Lý Y Y, Lý Y Y.
Lý Y Y chết còn khiến người khác nhớ rõ hơn là lúc còn sống.
Lâu ngày, Vệ An Huyên không tham gia những buổi tiệc này nữa. Trong một góc tiệc luôn tràn ngập những lời bán tán như thế.
Có vài tên đàn ông nhìn cô với ánh mắt không rõ ý vị. Trong ánh mắt đó có sự hoài nghi pha lẫn khó hiểu.
Vệ An Huyên có thể đọc hiểu những cặp mắt của họ…
Chỉ có thế này, thế này thôi mà…
Anh ta vì một người phụ nữ như vậy mà ly hôn với Lý Y Y sao?
Não anh ta có vấn đề à?
Vì gạch ngói mà vứt bỏ trân châu, có đáng không?
Biểu cảm không thể hiểu nỗi của họ trát mạnh vào tim Vệ An Huyên.
Chẳng lẽ trong mắt đám người này chỉ có lợi ích, chỉ biết đánh giá người khác có ích hay vô dụng thôi sao?
Vệ An Huyên nghĩ đến đây, khuôn mặt trở nên cứng đờ và bối rối.
Lúc trước cô cho rằng Lý Y Y không xứng với Lộ Thiệu Quân, vì cô ta không có gì, còn suốt ngày bệnh tật, vô dụng. Mà cô thì có thể giúp đỡ Lộ Thiệu Quân, cùng nhau tiến lên phía trước.
Nhưng giờ Lý Y Y xoay người, cô trở thành kẻ vô dụng.
Còn Lộ Thiệu Quân lại im lặng, không giải thích câu nào, cũng không nói giúp cô một lời, nói rằng tôi cảm thấy Vệ An Huyên tốt, rất tốt.
Nhưng Vệ An Huyên không đợi được những lời như thế, chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lộ Thiệu Quân.
Nhìn cô lúng túng, nhìn cô khó xử.
Sau khi kết thúc buổi tiệc, Vệ An Huyên luôn cãi nhau với Lộ Thiệu Quân. Dần dần, Lộ Thiệu Quân cũng không dẫn Vệ An Huyên tham gia bất kỳ buổi tiệc nào nữa.
Bản thân Vệ An Huyên cũng không muốn đi. Hai vợ chồng có cảm giác như đồng sàng dị mộng*.
*Đồng sàng dị mộng: cùng sống chung, làm việc với nhau, nhưng tính toán, suy nghĩ, chí hướng khác nhau.
Ngày trước lâu lâu còn quan hệ với nhau, dù sao thì cơ thể Vệ An Huyên khỏe mạnh lại mềm mại. Nhưng bây giờ Lộ Thiệu Quân rất ít khi quan hệ với Vệ An Huyên.
So với dục vọng nguyên thủy của cơ thể, thì Lộ Thiệu Quân cảm thấy tinh thần của bản thân như bị đào rỗng, khô cằn. Cuộc sống nhàm chán không gì thú vị cả.
Ít nhất là mỗi lần bên cạnh Vệ An Huyên, đều cảm thấy buồn tẻ chán chường.
Có lẽ sau khi Lý Y Y qua đời, sức sống của hắn cũng bị cô mang đi mất.
Vệ An Huyên thấy rõ ánh mắt của hắn, cô đau lòng. Không phải là cô không nghĩ tới chuyện thay đổi, chỉ là đối phương cứ chưng ra bộ dạng lãnh đạm, khiến cô không biết phải làm sao nữa.
Cô phát điên, cô khổ sở, cô cuồng loạn, nhưng đối phương chỉ thờ ơ nhìn.
Vệ An Huyên cũng nghĩ tới chuyện ly hôn với Lộ Thiệu Quân. Nhưng nghĩ ngợi một hồi, cô lại cảm thấy không cam lòng, cô không muốn mọi chuyện cứ như vậy.
Đưa Lộ Thiệu Quân cho người phụ nữ khác, nhìn Lộ Thiệu Quân kết hôn với người khác. Không, không thể, không thể ly hôn.
Cô không có được trái tim của Lộ Thiệu Quân nên mới ly hôn. Điều này không phải nói cho người khác biết, cô kém hơn Lý Y Y sao?
Lộ Thiệu Quân không buông xuống được Lý Y Y, Vệ An Huyên cũng chấp nhất Lý Y Y. Hai người họ cùng nhau phân cao thấp với một người đã chết.
Cuộc sống tạm bợ cứ thế trôi, Lộ Thiệu Quân nghĩ lấy ai cũng như nhau cả, vợ chồng cũng luôn bất hòa.