Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 102: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (18)



Giọng nói của cô không lớn không nhỏ, nhưng đủ để cho mọi người ở đây đều nghe thấy.

Nội tâm của học sinh trường trung học số 3 mừng như điên, cảm thấy Khuyết Chu đang khoác lác.

Ai có thể giải hết đề trong vòng nửa tiếng?!

Không thể, điều này là hoàn toàn không thểi!

Ngay sau đó, Kỳ Hứa cũng giơ tay lên: "Thưa thầy, em cũng làm xong rồi."

Ba người: "????"

Sao lại như vậy? Hai người đến đây làm kẻ biến thái đúng không?

Người ngoài không biết nhưng giáo viên giám thị đều biết hai người bọn họ làm thế nào, toàn bộ quá trình đều nhìn bọn họ chằm chằm, tốc độ giải đề rất nhanh, thật giống như đã biết đề từ sớm.

Nhưng đề thi tuyệt đối không thể bị lộ ra ngoài được.

Bởi vì những đề này đều là bảo mật, năm ngoái là Nhất Trung ra đề, năm nay chính là Tam Trung, hai trường thay nhau luân phiên ra đề.

Nhìn vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của giáo viên trường Tam Trung, trong lòng thầy Chu cảm thấy rất sảng khoái.

Nhưng thầy ấy không thể biểu hiện quá rõ ràng, đành phải mím môi ho nhẹ hai tiếng: "Viết xong rồi sao? Không kiểm tra lại một lượt à? Nếu có sai sót thì sao?"

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng khóe miệng thầy Chu sắp nhếch đến tận mang tai.

Trong lòng hai giáo viên giám thị cũng vô cùng kinh ngạc.

Cô bé tên Khuyết Chu này vô cùng mạnh.

Làm bài tập nhanh và độ chính xác cao.

Có lẽ tất cả mười đề đều đúng.

Hai tiếng sau, sau khi nộp bài thi xong và điểm thi được công bố.

Kỳ Hứa và Khuyết Chu đạt điểm tối đa, cả hai cùng đứng đầu.

Không chỉ có thế, hạng hai lần này cũng là Nhất Trung, là nam sinh cùng lớp với Kỳ Hứa.

Hạng ba là nữ sinh trường Tam Trung, hạng bốn là nam sinh trường Tam Trung, còn lại từ thứ năm đến thứ tám tất cả đều là Nhất Trung.

So với thành tích thi đấu giao hữu lần trước, không biết đã tăng lên bao nhiêu lần.

Có thể nhìn ra, thầy Chu đã nghẹn cười đến mặt đỏ bừng.

Các lãnh đạo của Tam Trung luôn vênh váo tự đắc nhưng bây giờ đã không thể vênh váo nữa.

Là trường trung học trọng điểm lâu đời, tỷ lệ lên lớp mấy năm nay của trường Nhất Trung quả thật không bằng trường Tam Trung.

Vì thế, đây trở thành một điểm bị lên án của Nhất Trung.

Là giáo viên làm việc mười mấy năm ở Nhất Trung, mỗi lần tham gia cái gọi là thi đấu hữu nghị này, thành tích không tốt đều bị người khác châm chọc, trong lòng thầy ấy đã nghẹn một bụng tức giận.

Bây giờ, toàn bộ sự tức giận này đều được phát tiết tất cả ra ngoài!!!

Thầy ấy vỗ vai chủ nhiệm giáo dục trường Tam Trung: "Đây chỉ là thi đấu hữu nghĩ thôi mà, lần này hơi thua chút điểm nhưng không sao đâu, mấy đám nhóc này quá chăm chỉ, tôi thật sự không có biện pháp, bảo đám nhóc nghỉ ngơi nhưng mấy đứa nhỏ đều không chịu nghe lời!"

Ha ha ha ha ha ha, cảm giác hãnh diện thật sảng khoái!

Trên đường trở về, thây Chu lôi kéo Khuyết Chu khen ngợi một trận, nói là chờ cuối tuân này mời cả đội cùng nhau ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, sẽ chuẩn bị tiếp cho cuộc thi vật lý trong thành phố.

Sau đó là trận đấu cấp tỉnh, còn có trận đấu toàn quốc.

Đối với thành viên lớp 11 trong đội mà nói, trận đấu không chỉ là trận đấu, còn có niềm yêu thích với môn vật lý này.

Còn có cơ hội được cử đi học đại học hàng đầu trong nước.

So sánh mà nói, Khuyết Chu đang học lớp 10 sẽ không có áp lực nhiều như người khác, tham gia thi đấu chỉ là tích góp kinh nghiệm.

Xe lăn bánh, Khuyết Chu và Kỳ Hứa ngồi cùng một chỗ.

Đột nhiên có người hỏi: "Kỳ thần, thật ra tôi vẫn có một vấn đề muốn hỏi cậu, rốt cuộc cậu và Chu thần có quan hệ gì?"

Sao lại gọi cô là Chu thần?

Đột nhiên Kỳ Hứa bị hỏi đến ngẩn người.

Phong cảnh bên ngoài xe buýt lùi lại phía sau, ánh chiều tà chạng vạng, trên con đường này trở thành thành màn thắng lợi màu vàng kim.

Xe cộ qua lại trên đường.

Gió thổi qua cửa sổ xe.

Các thiếu niên thiếu nữ nở nụ cười bát quái.

Thầy Chu cũng hiếm khi không ngăn cản các học sinh hỏi ra cái Vấn đề" nhàm chán này.

Bởi vì làm một người từng trải, thầy ấy liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra quan hệ của hai người này không đơn giản.

Mặc dù Kỳ Hứa chỉ nói nhẹ nhàng: "Hai chúng tôi lớn lên cùng nhau, là hàng xóm."

Làm sao có thể chỉ là hàng xóm.

Từ năm lớp 10 bắt đầu mang Kỳ Hứa đi thi đấu, thầy ấy chưa bao giờ thấy dáng vẻ nói chuyện của học trò mình như vậy, rất để ý đến chuyện của cô bé này.

Hai ngày trước anh vừa chăm sóc mẹ xong trở về trường học, cả người tiều tụy như vậy, rất rõ ràng nghỉ ngơi không tốt.

Chính thầy ấy đã bảo anh đi về phòng nghỉ ngơi trước nhưng anh vừa nghe thầy ấy muốn tìm người đi gọi Khuyết Chu đến họp, lúc đó anh hơi sửng sốt, không chịu nghỉ ngơi đã chạy đi tìm Khuyết Chu.

Khi nghe thấy hai chữ này, mặt mày đều giãn ra.

Thầy ấy nhìn thấu nhưng không hề nói toạc ra.

Thanh xuân luôn là như vậy, những thứ mông lung như thích kia, có lẽ ngay chính đương sự cũng không biết.

Huống chi, phần yêu thích này cũng không trở thành trở ngại cho tiền đồ của bọn họ.

Ngược lại càng ngày càng tốt.

Thầy ấy có đạo lý gì ngăn cản đây?

Bạn học ai da một tiếng: "Thật sự là hàng xóm sao?"

Kỳ Hứa ho nhẹ hai tiếng: "Nếu không thì sao?"

"Vừa rồi lúc hai người nói chuyện trên khán đài, chúng tôi đều cảm thấy hai người chính là trai tài gái sắc, đúng không thầy Chu?!"

Thầy Chu cười không nói gì, sau một lúc lâu lại thật sự gật đầu.

Mặt của Kỳ Hứa đỏ đến tận cổ.

Anh nghiêm mặt lại, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng kia, vừa định nói mọi người không nên nói lung tung, ai biết được thiếu nữ bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Vậy mười năm sau, có cơ hội sẽ mời mọi người đến uống rượu mừng."

"Aaaaaaaall"

Trên xe, mọi người bỗng nhiên bắt đầu ồn ào.

Cả người Kỳ Hứa đều ngây ngẩn ra, anh ngơ ngác nhìn Khuyết Chu.

Khuyết Chu hơi nhướng mày: "Chuyện mười năm sau không ai nói chính xác, đúng không?”

Quay đầu lại, cô gái dùng miệng gọi anh là "Anh Kỳ".

Tiếng ồn ào kéo dài từ Tam Trung đến Nhất Trung.

Cho đến khi Kỳ Hứa đã ngồi trên ghế của lớp mình, trong đầu anh vẫn là hình ảnh Khuyết Chu đang cười với mình.

Anh cảm thấy Khuyết Chu thật sự cực kỳ giống một yêu tỉnh.

Trước mặt nhiều người nhưng cô vẫn dũng cảm như vậy.

Trước kia cô có lớn mật như vậy sao?

Kỳ Hứa nghĩ không ra, bởi vì trong đầu anh đã bị câu nói kia của Khuyết Chu lấp đầy.

"Kỳ thần, hôm nay thi hữu nghị có phải cậu lại đứng thứ nhất không?" Bạn cùng bàn oán hận lắc cánh tay anh.

Kỳ Hứa không trả lời, vì thế bạn cùng bàn lại hỏi một lần nữa.

Nhưng ánh mắt Kỳ Hứa trống rỗng, dường như đang tập trung suy nghĩ chuyện gì đó.

Bạn cùng bàn lầm bầm hai câu: "Chuyện này là sao đây? Chẳng lẽ Kỳ thần tuột mất danh hiệu đệ nhất nên bị đả kích sao???"

*x**

"Khuyết Chu, lần này thi đấu hữu nghị cậu được hạng mấy vậy? Trường học chúng ta sẽ không phải vẫn là ngoại trừ hạng nhất ra, hai ba bốn năm đều là Tam Trung chứ?"

Vừa về phòng học, bàn trước nhịn không được xoay người muốn hỏi.

Là một học sinh trung học, mặc dù không tham gia cuộc thi vật lý, thậm chí sau này cũng có thể không học vật lý.

Nhưng "Cuộc đấu tranh" giữa hai trường học không chỉ giới hạn giữa các giáo viên.

Giữa học sinh và học sinh đương nhiên cũng có "Đấu tranh".

Trước kia Nhất Trung cảm thấy Tam Trung không thể nào vượt qua bọn họ, cho dù lấy được hạng hai ba bốn thì hạng nhất vẫn không thể nắm được.

Nhưng Tam Trung cảm thấy sớm muộn gì Kỳ Hứa cũng phải đi, chờ Kỳ Hứa đi, vị trí thứ nhất cũng sẽ là Tam Trung.

Tóm lại, học sinh của hai trường cũng không nhường nhịn lẫn nhau.

Khuyết Chu vừa muốn nói chuyện.

Giọng Tưởng Hàm chợt vang lên.

Cô ta mỉm cười, âm dương quái khí nói: "Trước kia thành tích vật lý của Khuyết Chu không tệ, tuy rằng giỏi hơn bọn tớ nhưng tham gia tranh tài đều là người rất giỏi, lần này coi như không có hạng thì bọn tớ vẫn sẽ vì cậu mà kiêu ngạo, đúng không?"