Đàm Nhĩ Thư sửng sốt, sau đó khiếp sợ hỏi: "Cậu nói cái gì?"
"Có cần tôi lặp lại một lần nữa không bảo bối?!" Khuyết Chu mỉm cười với cô ta, sau đó lại lặp lại một lần nữa: "Tôi nói không đi, bởi vì tôi ngại xui xẻo khi gặp tên chó điên đó, lần này cậu nghe rõ chưa?"
Lúc này Tưởng Hàm vừa vặn từ ngoài cửa đi vào, nhìn đuôi mắt Đàm Nhĩ Thư hơi phiếm hồng, lập tức xông lên túm lấy cổ áo đồng phục của Khuyết Chu.
"Có phải cậu lại bắt nạt Tiểu Thư rồi không?!"
Lý Tuệ Quân hoàn toàn nhìn không nổi nữa, cô ta đứng lên cau mày trách cứ Tưởng Hàm: "Sao cậu không biết tốt xấu như vậy? Là Đàm Nhĩ Thư muốn Khuyết Chu đi bổ túc cho Thương Hạo, lúc trước Thương Hạo đã làm gì với Khuyết Chu, trong lòng các cậu không rõ ràng sao? Cậu cả ngày cứ như bị bệnh đỏ mắt, cậu là chó của Đàm Nhĩ Thư sao? Cậu ta còn chưa nói gì mà cậu đã xông lên bảo vệ chủ?"
Giờ phút này, hạt vừng nhỏ hiểu được cái gì gọi là chưa làm gì cũng trở nên nổi tiếng.
Giống như Lý Tuệ Quân, rõ ràng trước đó cơ hồ không có cảm giác tồn tại, vẫn độc lai độc vãng, nhưng bây giờ cậu ta lại vì đại lão mà nói chuyện, có thể thấy được cậu ta đã thấy chướng mắt với hai người này như thế nào rồi.
Tưởng Hàm lập tức tức giận: "Tôi nói chuyện với cậu à? Sao cậu lắm mồm vậy?!"
"Vậy vừa rồi Khuyết Chu có nói chuyện với cậu không? Cậu ở đây lắm mồm làm gì?"
"Ha ha ha.”
Cửa phòng ngủ bị đóng lại, ngăn cách tiếng nói chuyện hi hi ha ha của các bạn học khác ngoài hành lang.
Vì thế, tiếng cười của Khuyết Chu đặc biệt rõ ràng.
Nhưng tiếng cười này lại cực kỳ quỷ dị, như là từ vách tường vang vọng xung quanh căn phòng.
Theo bản năng, Tưởng Hàm buông tay ra.
Cô ta vừa cụp mắt đã thấy Khuyết Chu nhìn mình.
Đôi mắt to xinh đẹp kia rất đen, giống như muốn lan ra hết toàn bộ đôi mắt.
Trong nháy mắt kia, Tưởng Hàm bắt đầu sợ hãi, sau đó loại cảm giác sợ hãi này lập tức lan nhanh toàn bộ cơ thể, ánh mắt kia giống như gió lạnh âm trầm, thổi quét toàn bộ cơ thể cô ta.
Khuyết Chu còn đang cười, tiếng cười lớn dần tràn ngập cả phòng ngủ.
Hạt vừng nhỏ cũng bắt đầu run rẩy ở trong lòng.
Bởi vì trên màn hình điện tử có thể hiển thị trạng thái và tâm trạng của ký chủ nên nó vẫn có thể biết được, trước kia mặc kệ đại lão gặp phải chuyện gì đều rất ít khi tức giận, cơ hồ nội tâm không có gợn sóng, chỉ khi gặp nam chính mới có thể vui vẻ.
Nhưng bây giờ cô đang cười nhưng nội tâm đã sớm giống như sóng thần.
Theo bản năng, cô ta lùi lại phía sau nửa bước, nhưng Khuyết Chu lại từng bước đi về phía cô ta.
Sau đó, ép cô ta đến bên cạnh chỗ ngồi của Đàm Nhĩ Thư.
Cô giơ tay nâng cằm Tưởng Hàm lên, đánh giá cô ta vài cái, lại nâng cằm Đàm Nhĩ Thư lên.
Đầu ngón tay hơi lạnh giống như một con dao bén nhọn.
Có lẽ bình thường Khuyết Chu không thích so đo, luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, khiến Tưởng Hàm quên mất có một buổi tối Khuyết Chu đã áp chế mình trên mặt đất.
Lại làm cho Đàm Nhĩ Thư quên mất, cô ngay cả Thương Hạo cũng không để vào mắt, hai người cô ta lại càng không để vào mắt.
Lúc áp lực cường đại đè ép xuống, cuối cùng hai người này cũng biết sợ hãi.
Nhưng Khuyết Chu đã túm lấy cổ áo Tưởng Hàm, kéo mạnh người ra ban công ngoài ký túc xá.
Tưởng Hàm sợ tới mức hét lên một tiếng, Đàm Nhĩ Thư cũng sợ tới mức ngồi trên ghế không dám nhúc nhích.
Nửa người bị Khuyết Chu đè ở bên ngoài, Tưởng Hàm chỉ có thể ngẩng đầu lên, cơ thể mất đi trọng tâm, cô ta cảm thấy mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Loại cảm giác này khiến sắc mặt cô ta trắng bệch.
Thậm chí há mồm cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh gì.
So với lần trước bị Khuyết Chu đè trên mặt đất ký túc xá, giờ phút này Tưởng Hàm không thể không hoài nghi Khuyết Chu thật sự sẽ giết mình!
"Đã cho cậu rất nhiều cơ hội, hai người nói xấu tôi trên lớp học bao nhiêu lần, thật sự cho rằng tôi không biết sao?"
Giọng nói của Khuyết Chu như gió gào thét bên tai lọt vào trong tai của Tưởng Hàm.
Cô ta liều mạng lắc đầu muốn nói nhưng nói không ra lời.
Khuyết Chu còn đang cười: "Chỉ có phế vật mới thích đạt được cảm giác ưu việt trên người của người khác, nhưng mà tôi không hiểu tại sao hai người lại muốn đạt được cảm giác ưu việt trên người tôi, mỗi sáng sớm cứ chiếm lấy nhà vệ sinh, cũng không nhìn xem mình có đức hạnh gì sao?”
Cô quay đầu lại nhìn Đàm Nhĩ Thư đã bị dọa thảm, vẫn còn ở trong phòng ngủ.
"Thật không rõ sau khi cậu và Thương Hạo ở bên nhau có cảm giác ưu việt gì, tôi nhìn cũng chướng mắt phế vật kia, nhưng ngược lại cậu lại coi cậu ta như bảo bối.
Trong khoảng thời gian cậu ở bên cậu ta, cậu ta có nói quan hệ của cậu với cậu ta cho người khác không? Bây giờ cậu ta có còn cảm thấy hứng thú với cậu không? Đàm Nhĩ Thư, không tới một tuần cậu sẽ bị Thương Hạo vứt bỏ thôi, đến lúc đó đừng có khóc lóc ở trong ký túc xá, tôi ngại phiền." Trong nháy mắt, sắc mặt Đàm Nhĩ Thư lại trắng bệch thêm mấy phần.
Bởi vì Khuyết Chu nói không sai chút nào.
Thương Hạo chính là một tên cặn bã, ngay từ đầu anh ta chỉ cảm thấy hứng thú, có thể mua đồ cũng có thể đưa cô ta đi ra ngoài chơi.
Nhưng chưa tới hai tuần, Thương Hạo đã không đến tìm cô ta nữa.
Chính mình đi tìm Thương Hạo, còn bị đám đàn em của anh ta cười nhạo.
Cô ta cảm thấy mình như bị lột hết quần áo đứng ở trước mặt Khuyết Chu, không thể che dấu chỗ nào.
Như một con hề đáng thương.
Tưởng Hàm giật mình nhìn Khuyết Chu: "Rốt cuộc cậu... Muốn thế nào?"
"Tâm trạng không tốt lắm, muốn cảnh cáo cậu một chút."
"Cậu đây là... Cậu muốn giết..."
"Giết người? Cậu nhìn xem cậu giống con người sao?" Khuyết Chu không nhịn được cười ra tiếng.
Cô thật sự giống như một kẻ điên từ đầu đến chân, nước mắt Tưởng Hàm rơi xuống, từ má lăn xuống dưới: "Cậu buông tha cho tôi đi, tôi xin lỗi cậu được không?"
"Không được."
Tưởng Hàm càng muốn khóc: "Tôi đâu có làm gì cậu đâu, tôi... AI"
Lời còn chưa dứt, Khuyết Chu dùng sức trên tay.
Bây giờ cô ta chỉ còn hai chân đang ở bên trong lan can, mông và nửa người trên đã gần như ngã người xuống dưới.
Khuyết Chu nhìn vào bên trong: "Cậu nhìn xem, cậu đã bị tôi làm thành như vậy rồi mà Đàm Nhĩ Thư cũng chưa từng thay cậu nói một câu, lần trước cậu còn chưa thấy rõ ràng sao? Tôi chỉ muốn học tập thật tốt để thi lên đại học, những thứ khác tôi không thèm để tâm, nhưng như vậy không có nghĩa là tôi dễ trêu chọc, nếu cậu cứ nói xấu tôi ở sau lưng, luôn âm dương quái khí đả kích tôi ở trước mặt bạn học, vậy bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ cho cậu cảm thụ cảm giác này thật tốt, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, nếu còn xảy ra tình trạng này một lần nữa, tôi tuyệt đối không hạ thủ lưu tình."
Hạt vừng nhỏ thấy cảm xúc cực kỳ phẫn nộ của đại lão trên màn hình điện tử.
Nếu bây giờ không phải là xã hội pháp trị, phỏng chừng đại lão đã sớm không nói nhảm mà ra tay giết chết cô ta rồi.
Chờ đến khi Tưởng Hàm quỳ gối trên ban công ký túc xá, linh hồn cô ta mất gần nửa tiếng mới trở lại trong cơ thể.
Sau đó, sự tức giận xông lên não, nhưng chỉ trong nháy mắt, cô ta lại bị giọng nói và hành vi vừa rồi của Khuyết Chu áp chế.
Khuyết Chu quá kinh khủng.
Cô quả thực chính là một tên biến thái, là một kẻ điên.
Thậm chí Tưởng Hàm còn hoài nghỉ thành tích của Khuyết Chu đột nhiên trở nên tốt hơn, lại không hướng nội như trước kia, có phải là bị thứ gì đó nhập vào người không?
Cố lấy dũng khí ngẩng đầu Khuyết Chu lại vừa vặn quay đầu chải tóc, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô ta qua cửa kính.