Cô ấy vừa khóc vừa nói, giờ phút này tất cả mọi người trong văn phòng đều nghẹn ngào.
Thương Hạo quả thật không phải là người.
Là một tên súc sinh!!!
Bên kia, sau khi ba Thương Hạo trở về vẫn không thể ngủ được, lo lắng tạo quan hệ tốt với người khác và các biện pháp phòng tránh để bảo đảm Khuyết Chu tung ra nhược điểm của mình thì ông ta sẽ không bị rớt đài.
Sau khi đã làm xong mọi việc, ông ta cảm thấy nhẹ nhõm vì đã bớt được gánh nặng.
Chẳng qua cô chỉ là một cô nhóc mà thôi.
Khuyết Chu có thể biết nhiều bí mật của ông ta như vậy, chẳng lẽ bên cạnh ông ta có nội gián?
Ông ta có tính đa nghi rất lớn.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để điều tra nội bộ.
Bây giờ người cần phải giải quyết là Khuyết Chu.
Vì Khuyết Chu vẫn luôn ở trong trường học nên ông ta không tìm được cơ hội ra tay, mấu chốt là cô nhóc này vẫn còn rất trẻ, nhưng vẫn có thể đón ba mẹ mình đi.
Nghĩ rằng làm như vậy thì ông ta sẽ không có cách nào sao?
Hai ngày trước khi diễn ra cuộc thi cấp tỉnh.
Khuyết Chu đang làm bài tập trong văn phòng.
Đột nhiên thầy hiệu trưởng đẩy cửa văn phòng ra và vội vã đi vào.
Thầy Chu vốn đang vắt chéo chân ngâm nga hát, thầy hiệu trưởng bất thình lình đi vào làm cho thầy ấy thiếu chút nữa sợ tới mức đứng hình.
Cũng may thầy hiệu trưởng không phải nhìn về phía thầy ấy mà nhìn về phía Khuyết Chu.
Trên mặt ông có vẻ lo lắng, ông cầm điện thoại di động trong tay, trực tiếp đến trước mặt Khuyết Chu.
"Em nhìn những thứ này đi."
Điện thoại vẫn đang phát một đoạn video ngắn.
Vừa lúc phát câu: "Thiên tài vật lý của trường Nhất Trung là một người thích bắt nạt người khác, liệu thành tích và tố chất con người có liên quan gì đến chuyện này không?”
Các bạn cùng lớp khác lập tức tiến lại gần.
Khi nhìn thấy nội dung video nói vê Khuyết Chu, cả đám khiếp sợ, sau đó cực kỳ.
"Cái gì vậy?! Nói Khuyết Chu bắt nạt bạn học? Đầu óc người đưa tin đó có bệnh à?IU"
"Đúng vậy, nhà báo nào viết vậy?!"
"Trong này sao lại có ảnh riêng tư của Khuyết Chu?"
Trong video không chỉ có ảnh riêng tư của Khuyết Chu, mà còn có cả ảnh ghép.
Thậm chí còn có tiếng Khuyết Chu đang nói chuyện với người khác, giống như đang uy hiếp người đó.
Hạt vừng nhỏ nhíu mày, sau đó lập tức giãn ra: "Tỷ tỷ!! Những lời này không phải là tỷ nói với Tưởng Hàm sao?!"
Nói xong nó lại dùng đuôi vỗ mạnh xuống đất: "Thứ này do Tưởng Hàm gửi đi sao?!"
"Có phải hay không, đi hỏi một chút sẽ biết."
Khuyết Chu đứng lên: "Em có chút việc, lát nữa sẽ trở về."
Kỳ Hứa lập tức đứng dậy: “Anh đi cùng em.”
"Em đi đánh người, anh cũng đi theo à?” Vừa dứt lời, các thành viên trong đội lập tức đứng dậy: "Đánh người thì dẫn chúng tớ theo với!! Chu thần, cậu có biết ai đã làm chuyện này không?"
Có thể có ảnh chụp của Khuyết Chu ở trường và ký túc xá, nhất định là người của trường.
Hơn nữa rất có thể là bạn cùng phòng của Khuyết Chu.
Bọn họ cũng biết Khuyết Chu có hai người bạn cùng phòng đầu óc không ổn lắm, bây giờ có tin đồn không tốt về cô, hai người đầu óc có bệnh kia lại thừa cơ hội phát tán ra đoạn video này.
Trong nháy mắt này, quả thật Khuyết Chu rất cảm động.
Cô mỉm cười với mọi người: "Ngoan ngoãn ở lại đây giải đề đi, hai ngày nữa là thi đấu rồi, các cậu không thông minh như tớ và anh Kỳ, cũng chỉ có thể cần cù bù thông minh thôi."
Mọi người: "..."
Cô nhìn Kỳ Hứa: "Đi thôi."
Khuyết Chu dịu dàng nói.
Kỳ Hứa gật đầu đi theo.
Dọc theo đường đi, Khuyết Chu im lặng không nói lời nào, Kỳ Hứa có thể cảm giác được trên người cô tỏa ra sự lạnh lẽo.
"Tiểu Chu, xíu nữa em nên đứng cách xa anh một chút, để anh đánh người là được."
Kỳ Hứa hạ quyết tâm nói: "Lát nữa em không nên xuất hiện, khắp nơi trong trường học đều là camera, nói không chừng Tưởng Hàm hoặc Đàm Nhĩ Thư hay là người nào khác sẽ quay video lại cảnh em đánh nhau, đến lúc đó sẽ tung tin em bắt nạt bạn học.
Chuyện này để anh làm là được, đến lúc đó có thể nói vì anh quá thích em nên bênh vực em, chuyện này không liên quan đến em."
Hạt vừng nhỏ: Bây giờ nam chính không hay nói những lời mà chó con nhỏ nên nói nữa rồi, nhìn cái dáng vẻ bảo vệ đại lão này mà xem, xứng đáng được đại lão thíchl!
Tiếng cười trong trẻo từ bên tai truyên đến, Khuyết Chu ngước mắt nhìn anh, trong ánh mắt như có hàng ngàn ngôi sao lấp lánh: "Ai nói em thật sự muốn đi đánh người, em không phải kẻ ngốc."
"Hả? Em không đi đánh người sao?"
"Không phải." Khuyết Chu giơ tay lên búng vào trán Kỳ Hứa một cái: "Chỉ là đi tìm hai người kia chất vấn một chút mà thôi."
Đến lớp, tất cả mọi người lặng lẽ làm bài tập hoặc nghỉ ngơi, bây giờ vẫn chưa đến giờ học.
Đàm Nhĩ Thư và Tưởng Hàm một người đang nằm sấp trên bàn, người còn lại đặt hai tay dưới gâm bàn, dường như đang mân mê cái gì đó.
Bóng tối bao phủ Đàm Nhĩ Thư, tay cô ta dừng lại, sau đó từ từ ngẩng đầu.
Khuyết Chu trừng mắt nhìn cô ta, giống như nhìn thấu cô ta đang suy nghĩ gì.
Đàm Nhĩ Thư run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ chột dạ.
"Khuyết Chu.
Cậu... Sao cậu lại tới đây?"
"Đến nói với cậu hai câu."
Ánh mắt mọi người trong lớp tập trung về phía này, Tưởng Hàm cũng bị âm thanh này đánh thức, cô ta cau mày quay đầu khi nhìn thấy Khuyết Chu đã lập tức tỉnh táo.
Đàm Nhĩ Thư luống cuống tay chân nhét điện thoại di động của mình xuống dưới bàn: "Cậu muốn nói gì với tôi2"
Khuyết Chu duỗi tay ra, điện thoại di động vừa mới bị nhét vào bên trong bàn bị Khuyết Chu lấy ra.
"Cậu lên mạng nói tôi bắt nạt người khác, còn nói tôi là tiểu thái muội*.
Ừm... Cậu nghĩ tôi sẽ nói gì với cậu?”
(*) Tiểu thái muội: là một từ ngữ của Đài Loan, vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữ sinh chơi chung với bọn lưu manh vô lại.
"Cậu ngậm máu phun người!" Đàm Nhĩ Thư đột nhiên lớn tiếng, hai mắt cô ta nhanh chóng đỏ lên.
Kỳ Hứa đứng bên cạnh Khuyết Chu, anh nhận lấy điện thoại di động, chỉ cần dùng hai ba thao tác đã nhìn thấy phần mềm cô ta đang lướt là gì.
Thậm chí có văn bản đã chỉnh sửa được một nửa: Tôi biết, tôi là bạn học của Khuyết Chu, cậu ta là một người đặc biệt cao ngạo, bình thường bạn học nói chuyện với cậu ta, câu ta không thèm quan tâm đến chút nào, cậu ta còn...
"Tôi còn gì nữa?" Khuyết Chu liếc mắt một cái, sau đó hỏi.
Đàm Nhĩ Thư đỏ mắt, nhỏ giọng nói: "Khuyết Chu, sao cậu luôn nhắm vào tôi như vậy?"
"Không phải cậu nói tôi bắt nạt bạn học sao? Nếu như cậu nói bây giờ tôi đến tìm cậu chất vấn cũng là một loại bắt nạt, vậy bình thường tôi cùng mọi người thảo luận kịch liệt về cách giải đề vật lý hay đề toán cũng là một hành vi bắt nạt trong mắt cậu đúng không?"
Giờ phút này, rõ ràng Đàm Nhĩ Thư không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Nhưng cô ta vẫn chưa ngu ngốc đến mức hết thuốc chữa, video không phải là cô ta đăng, mà là cô tùy tiện tìm một tài khoản marketing trên mạng.
Cô ta chưa kịp xóa bỏ tin nhắn giữa mình với nhân viên marketing thì Khuyết Chu đã tìm tới cửa, tốc độ nhanh đến mức khiến cô ta không kịp trở tay.
Khuyết Chu lấy điện thoại di động ra, chụp lại toàn bộ tin nhắn giữa Đàm Nhĩ Thư và nhân viên marketing.
Cô lạnh lùng nói: "Cậu đã gây tổn hại đến danh dự của tôi, Đàm Nhĩ Thư, cậu chờ nhận lấy hậu quả đi."
Đầu óc Đàm Nhĩ Thư tối sầm lại, nước mắt lập tức tuông ra: "Khuyết Chu, cậu dựa vào cái gì mà vu khống tôi như vậy!!" Cô ta quay đầu cầu cứu nhìn Tưởng Hàm: "Tiểu Hàm, cậu nói đi, tớ căn bản không làm những chuyện này đúng không? Tớ chỉ nói hai câu thôi mà."
Hôm nay thái độ của Tưởng Hàm rất kỳ quái, bình thường cô ta hay bảo vệ Đàm Nhĩ Thư, nhưng bây giờ thì không.
Cô ta còn lạnh lùng hơn cả Khuyết Chu.
“Cậu chính là người làm chuyện đó, có gì mà dám làm lại không dám nhận."