Khi toàn bộ vệ sĩ đều kêu rên nằm sấp trên mặt đất không dậy nỗi, cuối cùng Thương Đức Tuyên cũng ý thức được chuyện này có chút không thích hợp.
Ông ta vẫn ngồi trong xe không dám xuống, ánh mắt nhìn Khuyết Chu như đang nhìn một con quái vật.
"Khuyết Chu, cô có biết kết cục khi cô làm chuyện như ngày hôm nay là gì không?" Thương Đức Tuyên hơi sợ hãi, giọng nói cũng run rẩy theo.
Thương Đức Tuyên cũng thừa nhận trên thế giới này chắc chắn có người rất giỏi võ.
Nhưng ông ta không thể tin được Khuyết Chu chính là người rất giỏi võ kia.
Hơn nữa, chỉ dùng một thời gian ngắn đã đánh nhiều người nằm sấp trên mặt đất như vậy.
Thương Đức Tuyên thấy không uy hiếp được cô, muốn đổi kế sách khác.
Khuyết Chu buông tay: "Kết cục là gì? Nếu hôm nay tôi không phản kháng, kết cục của tôi chính là bị các người mang đi, vậy kết cục tiếp theo của tôi, tôi mới thật sự không biết."
“Tôi là công chức nhà nước, cô làm như vậy là vi phạm pháp luật!”
"Không phải ông làm như vậy cũng phạm tội sao? Chúng ta đều như nhau thôi."
Mặc kệ ông ta nói gì, Khuyết Chu cũng không sợ chút nào.
Thương Đức Tuyên cảm thấy Khuyết Chu rất quỷ dị, tại sao một học sinh nhỏ tuổi khi gặp phải loại tình huống này lại không có chút hoảng hốt nào?
Nhìn mấy người trên xe buýt ghé vào bên cạnh cửa sổ quan sát từ xa kia.
Ông ta cảm thấy đây mới là loại phản ứng bình thường mà một học sinh nhỏ tuổi nên cói
Khuyết Chu bước từng bước tới trước mặt xe, hai tay chống lên cửa sổ thủy tỉnh đã vỡ vụn.
Đôi mắt cô nhìn sâu không thấy đấy.
Thương Đức Tuyên bị ép bốn mắt nhìn nhau với cô.
Trong nháy mắt đó, hình như ông ta mới hiểu được điểm quỷ dị của nơi này là ở đâu.
Từ lần đầu gặp Khuyết Chu ở văn phòng hiệu trưởng, ông ta đã cảm thấy Khuyết Chu có chút kỳ quái.
Bây giờ nhìn thấy ánh mắt này, ông ta mới hiểu ra.
Giống như trong thân thể này của Khuyết Chu là linh hồn của một người trưởng thành.
Không, không chỉ là linh hồn người trưởng thành, đôi mắt vốn trong suốt kia ngay cả ông ta cũng không nhìn thấu, nhưng nhìn khóe miệng nhếch lên và tốc độ ra tay lưu loát kia, cho dù là người trưởng thành cũng không nhất định làm được.
Cô thật kinh khủng!
Thương Đức Tuyên ép mình phải tỉnh táo lại, dù gì khi ngồi vào vị trí này, ông ta đã gặp qua không ít nhân vật lớn: "Khuyết Chu, tôi thừa nhận quả thật lúc trước tôi muốn thực hiện thủ đoạn cưỡng chế đối với cô, nhưng chỉ cần cô nói điều kiện, chuyện lúc trước và kể cả chuyện của con trai tôi, tôi có thể bỏ qua cho cô."
Thân rắn của hạt vừng nhỏ dựng lên: "Lỗ tai của ta không nghe nhầm chứ? Người đàn ông trông giống như một khối u ác tính này đang nói cái quỷ gì vậy? Còn kêu chúng ta bỏ qua chuyện cũ??? Tỷ không đá vào đầu ông ta một cược là may lắm rồi, còn ở đây đòi mặt mũi sao?"
Đầu ngón tay Khuyết Chu nhẹ nhàng gõ lên mảnh thủy tỉnh vỡ nát.
Cô nở nụ cười hỏi: "Bí thư Thương, tôi ra điều kiện gì ông cũng đồng ý sao?"
Thương Đức Tuyên thở phào nhẹ nhõm.
Khuyết Chu có thể đồng ý cũng có nghĩa là cô còn có thứ mà mình muốn, người có dục vọng tất nhiên sẽ để lộ sơ hở.
Ông ta gật đầu: "Miễn là chuyện tôi có thể làm thì tôi sẽ đồng ý." "Được rồi, con người tôi không có mục tiêu hay lý tưởng gì quá lớn, nhưng từ nhỏ tôi đã được thầy cô kể cho mình nghe câu chuyện về Lôi Phong, từ nhỏ tôi cũng muốn làm Lôi Phong sống."
Thương Đức Tuyên không rõ Khuyết Chu nói lời này là có ý gì.
Sau đó, Khuyết Chu nhìn Thương Đức Tuyên: "Tôi rất thích vì dân trừ hại, vừa vặn ông chính là người hại dân kia.
Hay là ông đi tự thú đi, yêu cầu này ông có thể làm được không?!"
Thương Đức Tuyên ngẩn người, sau đó mới phản ứng lại.
Ông ta giận dữ nói: "Khuyết Chu!! Cô đừng..."
"Đừng muốn rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao?Sao loại người như các người lại luôn thích nói những lời nói giống nhau như vậy? Người cuối cùng nói với tôi điều này đã chết."
Cô không muốn nói nhảm quá nhiều nữa.
Chỉ dùng một cú đá đã đá văng cửa xe.
Đá từ bên ngoài vào nên cửa xe bị Khuyết Chu đá đến biến dạng.
Nhìn cửa xe biến dạng, Thương Đức Tuyên muốn xuống xe từ cửa còn lại để trốn thoát.
Nhưng đã quá muộn.
Khuyết Chu đã mở cửa xe, sau đó túm lấy cổ áo ông ta mạnh mẽ kéo về phía saul!
Cà vạt trên cổ áo sơ mi quấn quanh cổ Thương Đức Tuyên, bụng bia vốn rất lớn của ông ta khiến nút áo sơ mi bị bung ra hai nút.
Hạt vừng nhỏ cảm thấy quá cay mắt.
Cô kéo Thương Đức Tuyên ra khỏi xe, sau đó giẫm chân lên cái bụng bia của ông 1a.
Khuyết Chu không hề nương tay, từng nắm đấm liên tục nện trên mỗi thớ thịt của ông ta.
Tiếng kêu rên của Thương Đức Tuyên không ngừng vang vọng khắp nơi, ít nhất cô đã đánh hơn mười phút.
Trong lúc đó có mấy vệ sĩ vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng Khuyết Chu cũng không thèm quay đầu lại nhìn, vung tay đánh bay mấy người đó nằm xuống đất một lần nữa.
Cô đánh cho đến khi thấy thân thể của Thương Đức Tuyên không còn động đậy nữa mới thu tay lại.
Cuối cùng cảnh sát cũng đến.
Cảnh sát nhận được tin tức có một học sinh đã bị đe dọa bởi một nhóm người, còn có thể có nguy cơ đe dọa đến tính mạng.
Tuy nhiên khi nhìn thấy đám người kia nằm đầy đất và một đám người mặc đồng phục học sinh xếp hàng dài đứng ở đó.
Có một số người bối rối không biết làm sao.
Ai đã gọi cảnh sát vậy?2??
Cuối cùng, Khuyết Chu bị bắt đi.
Lý do là cô cố ý đánh bị thương người khác.
Thầy Chu tức giận chửi ầm lên, rõ ràng khi đám cảnh sát kia nhìn thấy Thương Đức Tuyên bị đánh bất tỉnh, sau đó mới đổi giọng nói muốn đưa Khuyết Chu đi.
Đám người này đúng là đồ lừa gạt, ỷ thế hiếp người quá đáng!
Thiếu chút nữa Kỳ Hứa đã đánh cảnh sát, cũng may bị Thầy Chu ngăn lại.
"Thầy cứ trơ mắt nhìn Chu thần bị đám cảnh sát bắt đi như vậy sao? Rõ ràng chuyện này không phải lỗi của Chu thần!"
"Tại sao cảnh sát lại như vậy? Không phải người ta đều nói quan chức hay dân thường khi phạm pháp đều xử phạt như nhau sao, vậy mạng của dân thường chúng ta thì không phải là mạng à?"
Kỳ Hứa đỏ mắt, đột nhiên ánh mắt sáng lên.
Anh lập tức xoay người, thầy Chu còn chưa kịp phản ứng đã thấy anh lấy điện thoại di động quét mã trên một chiếc xe dựng bên ven đường.
Thầy Chu vừa vội vàng đuổi theo vừa hét lên: "Em đi đâu vậy?!"
"Em sẽ trở lại ngay! Em sẽ cứu được tiểu Chu!"
Hai chân Kỳ Hứa đạp xe càng ngày càng nhanh.
Thầy Chu chưa chạy được mấy bước đã thở hồng hộc.
Thầy ấy chậm rãi dừng bước, tức đến gần chết.
Nhưng bây giờ thầy ấy phải nói rõ tình huống này cho hiệu trường, xem có thể móc nối quan hệ đưa Khuyết Chu ra ngoài trước được không.
Một cô gái trẻ khi ở trong đồn cảnh sát chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi và bất lực.
- --------
Sở cảnh sát.
Khuyết Chu ngồi trong phòng thẩm vấn.
Hai cảnh sát ngồi đối diện.
"Hôm nay cô đã đánh bị thương hai mươi bốn người, trong đó có bí thư Thương, cô có biết đây là chuyện vi phạm pháp luật không?"
Một trong hai cảnh sát lên tiếng nói.
Khuyết Chu nghỉ hoặc hỏi: "Các người nói tôi đánh người là tôi sẽ thừa nhận do tôi đánh sao? Trên người họ không có vết thương, anh có bằng chứng cho thấy tôi đánh người không?”
Cảnh sát vỗ mạnh bàn một cái: "Chứng cứ đã rõ ràng, lúc đó có rất nhiều người chứ không phải có một mình cô. Không phải cô đánh, chẳng lẽ bọn họ tự mình nằm trên mặt đất sao?"
Khuyết Chu: "Nói không chừng là vậy."
Thái độ này khiến cảnh sát tức giận.
Vừa chuẩn bị nổi giận, cảnh sát bên cạnh thoạt nhìn là người làm lâu năm trong nghề ngăn cản đồng nghiệp của mình lại.
Anh ta vừa cười, Khuyết Chu đã biết người này muốn nói cái gì.
Vì vậy cô mới lên tiếng trước anh ta một bước: "Sao? Muốn hỏi tôi có nỗi khổ tâm gì không hả? Dù các người có làm gì cũng vô dụng. Chậc chậc, các người cấu kết với Thương Đức Tuyên làm việc xấu, thật sự không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?"