Thương Hạo bỗng nhiên xoay người, sau đó đi về phía cô.
Lúc anh ta xoay người, Khuyết Chu nhìn thấy anh ta đút tay vào trong túi áo khoác, trong túi áo đang chứa một thứ gì đó.
"Sao cậu ta lại được thả ra sớm như vậy?" Khuyết Chu lạnh giọng hỏi.
Cái đuôi của hạt vừng nhỏ cũng sắp phát ra tia lửa trên màn hình, cuối cùng cũng tra được một chút tin tức: "Tra được rồi! Giám ngục trong coi ngục giam kia là người thân của cậu ta, sau lưng cũng có người chống lưng."
Nói đến đây, hạt vừng nhỏ cũng có chút bội phục Thương Hạo và cả gia đình Thương gia.
Đều đã rơi đài vậy mà còn có thể có người đưa Thương Hạo ra ngoài.
So với mấy năm trước, Thương Hạo có vẻ tiều tụy hơn.
Vài năm trước, trong ánh mắt của anh ta đầy sự tham lam, mà hiện tại lại hoàn toàn biến thành u ám.
Hai gò má lõm xuống, sắc mặt hơi tái nhợt, râu dưới cằm còn chưa cạo sạch sẽ, áo quần trên người cũng cũ nát.
Khuyết Chu đứng lên, hơi nghiêng người chặn tâm mắt của Kỳ Hứa.
Cô cúi đầu nói: "Bảo bối, em qua bên kia đi toilet, anh ở đây nghe nhạc nha."
Kỳ Hứa gật đầu nhéo nhéo vào cánh tay Khuyết Chu.
Khuyết Chu đi vê phía trước, lợi dụng ảo giác của tâm mắt, nhanh chóng đẩy Thương Hạo đang đi phía trước vào WC.
Xung quanh có rất nhiều người, nhưng mọi người đều không chú ý đến động tác kỳ lạ của Khuyết Chu và Thương Hạo.
"Tôi biết cậu là Thương Hạo, cũng biết cậu muốn tìm tôi báo thù, nhưng nơi này người quá nhiều, nếu không muốn giết không được tôi còn làm kinh động đến tiếp viên hàng không và hành khách trên chuyến bay thì đi theo tôi."
Khuyết Chu đảo khách thành chủ, Thương Hạo còn chưa kịp phản ứng đã bị Khuyết Chu đẩy về phía WC trong cabin.
Cửa nhà vệ sinh bị mở ra rồi đóng lại.
Khuyết Chu khoanh hai tay, vẻ mặt thản nhiên nhìn người lôi thôi trước mắt.
Trong kịch bản gốc, nguyên chủ bị tra tấn nửa chết nửa sống, Thương Hạo vẫn có thể thuận buồm xuôi gió.
Không thi đậu đại học, nhưng Thương gia có tiền đưa anh ta ra nước ngoài du học, sau khi trở về thì nhanh chóng trở thành rùa vàng để các cô gái theo đuổi.
Phụ nữ bị anh ta hại nhiều không đếm xuể, nhưng anh ta lại không bị gì.
Bây giờ nhìn Thương Hạo như vậy, Khuyết Chu không khỏi suy nghĩ.
Vẫn là mình nhẹ tay chán, anh ta vẫn có tiền mua vé máy bay.
Thật sự là thất sách, lúc trước hiệu trưởng nói cho cô và Kỳ Hứa nâng cấp khoang phổ thông thành khoang hạng nhất, lúc đó cô không nên từ chối mới đúng.
Dù gì nhìn dáng vẻ của Thương Hạo bây giờ, vé khoang hạng nhất chắc chắn là mua không nổi.
Phản ứng của Khuyết Chu vừa nằm ngoài dự liệu lại có trong dự liệu của Thương Hạo.
Cô không hề sợ hãi, cũng giống như mấy năm trước.
Trên mặt Thương Hạo hiện lên sự phẫn nộ và oán hận làm cho người ta kinh hãi.
Cuối cùng anh ta cũng chậm rãi lấy đồ từ trong túi của mình ra.
Quả nhiên, đúng là một khẩu súng lục.
Họng súng đen kịt nhắm ngay về phía Khuyết Chu, khuôn mặt anh ta đầy dữ tợn: "Khuyết Chu, mày hủy cả đời tao!"
Hạt vừng nhỏ sửng sốt.
Nếu không phải nó không có lỗ tai của con người, bây giờ chắc nó muốn làm sạch lỗ tai của mình vì nó tưởng mình đang nghe lầm.
"Có phải người này phát điên rồi không?" Hạt vừng nhỏ đặt câu hỏi.
Khuyết Chu hiếm khi phối hợp một lần, trong lòng cô nghiêm túc gật đầu: "Xem ra đúng như vậy.
Thương Hạo dữ tợn cười, Khuyết Chu thoạt nhìn càng lạnh nhạt, anh ta lại càng tức giận.
"Nếu không phải do mày, bây giờ người xuất ngoại sẽ là tao, người ngồi trên máy bay cũng có thể là tao."
Khuyết Chu: "Bây giờ không phải cậu cũng ở trên máy bay sao?"
"Nó không giống nhau, mày có biết mấy năm nay tao sống trong tù thế nào không? Không có ngày nào là tao không hận mày, nếu không có mày, tao sẽ không bị bắt vào tù, ba tao lại càng không vì mày mà vào cục cảnh sát, nhà tao cũng sẽ không mất hết toàn bộ gia tài."
Xem ra, Thương Hạo thật sự không có chút ý hối hận nào.
Nhưng mà Khuyết Chu cũng đã sớm dự liệu được, loại người như Thương Hạo và Thương Đức Tuyên, tuyệt đối không có khả năng có loại ý nghĩ hối hận này.
Bọn họ chỉ biết đổ lỗi cho người khác.
Vì thế Khuyết Chu không muốn nói nhảm với anh ta nữa.
Ở đây không có ai, không cần lo lắng sẽ làm tổn thương đến người vô tội.
Tay Thương Hạo có chút run rẩy, anh ta cầm súng, ngón trỏ đã đặt lên cò súng.
Chỉ cần bóp cò, Khuyết Chu có thể lập tức biến mất trên thế giới này!
Nhưng rất nhanh Thương Hạo liền cười không nổi.
Anh ta phát hiện mình không có cách nào bóp cò súng.
Thật giống như có keo dán lên cò súng, bất luận anh ta dùng sức thế nào cũng không có cách nào bóp cò súng.
Trong không gian nhỏ hẹp này, Thương Hạo cảm nhận được một cỗ áp lực quen thuộc.
Sáu năm trước, ở trong khách sạn kia, dường như cũng chính là cỗ lực lượng này khống chế những vệ sĩ kia.
Thương Hạo ngẩng đầu nhìn chằm chằm Khuyết Chu.
Cô chỉ bình tĩnh đứng đó, ánh mắt đầy khinh miệt: "Có đôi khi tôi rất không rõ, vài năm trước cậu dẫn theo nhiều người như vậy cũng không có cách nào bắt được tôi, bây giờ cậu dựa vào cái gì mà cho rằng một mình cậu có thể giết được tôi?"
Có đôi khi con người thật sự quá mức ngu xuẩn.
Tay kia của Thương Hạo cũng muốn bóp cò.
Mặt của anh ta đã bị nghẹn đến đỏ bừng, trên trán chảy đây mồ hôi, anh ta nghiến răng, giống như muốn bóp nát cây súng lục này.
Khuyết Chu cười nhạo một tiếng: "Cậu còn muốn quay về ngục giam như vậy, vậy tôi sẽ giúp cậu."
Dứt lời, cô hơi giơ tay lên.
Vừa rồi anh ta không bóp cò được, nhưng bây giờ nó lại nhanh nhạy hơn trong nháy mắt.
"Đoàng!" Tiếng súng từ trong nhà vệ sinh truyền đến.
Thương Hạo vốn đang cười dữ tợn lại không thể cười nổi, anh ta không thể tin nhìn vào cây súng lục của mình, lại không thể tin nhìn Khuyết Chu ngay cả một cọng tóc cũng không bị gì.
Rõ ràng súng của anh ta đã lắp giảm thanh, bây giờ tại sao lại phát ra âm thanh được?!
Thương Hạo cuống quít muốn mở cửa trốn ra ngoài nhưng vô ích.
Anh ta không thể mở cửa, trong khi cánh tay không kiểm soát được lại bắn lên trên trần nhà.
Giờ khắc này, một loại hoảng sợ cực lớn xông lên trong lòng.
Sáu năm trước, anh ta không thể lý giải được tại sao những vệ sĩ kia lại làm ra chuyện đó với mình, vì thế mới để cho ba của anh ta xử lý tất cả đám vệ sĩ đó.
Nhưng sáu năm sau, cuối cùng Thương Hạo mới hiểu được những vệ sĩ kia nói thân thể không nghe theo sự khống chế của mình là loại cảm giác gì.
Giọng nói của anh ta run rẩy: "Rốt cuộc cô... Là người hay là quỷ?"
Ánh đèn nhà vệ sinh lúc sáng lúc tối, cabin hơi lắc lư.
Dưới ánh đèn, ý cười lành lạnh của Khuyết Chu truyền tới: "Là người hay quỷ thì thế nào, dù sao cũng không muốn cho cậu sống."
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân có chút bối rối và tiếng nói chuyện đầy lo lắng.
"Xin hỏi bên trong có tình huống gì không? Bên trong có người không?"
Khuyết Chu nhìn chằm chằm Thương Hạo, mặt không chút thay đổi nói: "Bên trong có người muốn giết tôi!"
Tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng giọng nói của cô lại mang theo hoảng sợ và sợ hãi.
Tiếp viên hàng không ở ngoài cửa hiển nhiên cũng hoảng hốt.
Bắt đầu đập cửa ngay lập tức.
Hạt vừng nhỏ rất muốn cười: "Tiếp viên hàng không này chỉ cần một tay đã có thể rút dây động rừng.”
Khuyết Chu tỏ vẻ hiểu rõ, dù gì mỗi ngày đều có rất nhiều máy bay bay qua bay lại trên bầu trời như vậy.
Chắc rằng cả đời này bọn họ đều khó có thể nhìn thấy người có bệnh thần kinh như Thương Hạo, chưa thấy qua tình huống tương tự cũng là chuyện rất bình thường.
Cửa bị đẩy mạnh, Khuyết Chu nhìn thấy khuôn mặt của Kỳ Hứa.