Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 167: Họa sĩ của tiểu đạo sĩ (33)



Khuyết Chu lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

Người đàn ông vừa rồi còn mang hận ý giờ phút này lại mang vẻ đau khổ.

"Thật ra anh ta không biến thành người buôn bán ma túy." Nhan Trạch nói.

Quản gia nhíu mày: "Sao lại vậy được? Chuyện này là cấp trên của tiểu thiếu gia tự mình đến nói, lúc ấy lão gia tử thiếu chút nữa tức chết, đã tuyên bố với bên ngoài là không có đứa con này rồi."

"Bởi vì anh ta đi làm nhiệm vụ nằm vùng, cấp trên cũng đành phải làm như vậy, nếu không làm thế, vậy các người sẽ gặp nguy hiểm."

Lời nói của Nhan Trạch giống như một cục bông mềm mại nhét vào trong miệng quản gia.

Vừa rồi anh không biết cỗ lực lượng bảo vệ lão gia tử kia là gì, nhưng bây giờ xem như đã biết, đó là con trai của lão gia tử.

Về phần cỗ oán khí kia, hẳn là oán khí của đám buôn ma túy bị tiểu thiếu gia giết, nhưng theo lý mà nói, những tên buôn ma túy kia chết cách nơi này rất xa, có thể tìm tới nơi này mà không có người hỗ trợ thì không có khả năng.

Người có bản lĩnh lớn giúp lệ quỷ báo thù như vậy, trừ Đỗ Phong ra thì Nhan Trạch cũng không nghĩ ra được người thứ hai.

Đỗ Phong này giống như một cục cứt chuột, chuyện gì cũng muốn xen vào, vì lợi ích của mình mà mạng người của thiên hạ cũng không thèm để vào mắt.

Nhan Trạch thu kiếm gỗ đào về, lấy túi nhỏ có vẽ hình bát quái trận trong túi ra, sau đó cậu cắn ngón tay của mình, điểm trên trán lão gia tử một cái, cũng điểm trên trán của quản gia một cái.

Ánh mắt truyền đến một cỗ đau đớn, quản gia và lão gia tử đều phát ra tiếng rên rỉ, lúc mở mắt ra, Triệu Phất Quân ở trong góc đều bị hai người nhìn thấy cực kỳ rõ ràng.

Lão gia tử vừa rồi có chút không có tinh thần lập tức mở to hai mắt muốn đứng dậy, quản gia nhanh chóng đi đến đỡ ông ấy.

Khuyết Chu lôi kéo Nhan Trạch rời khỏi phòng, dù gì đây cũng là chuyện nhà người 1a.

Bên ngoài phòng có cả một mặt tường đều là thủy tinh, xuyên thấu qua thủy tỉnh có thể nhìn thấy sân của Triệu gia, trong sân cỏ dại mọc thành bụi, căn nhà vốn to lớn mấy tháng nay bị làm cho không dám mời thợ làm vườn đến cắt tỉa dọn dẹp.

Ánh mặt trời chiếu trên cỏ dại, ngay cả Khuyết Chu cũng bị ánh mặt trời ấm áp này làm cho thoải mái nheo mắt lại.

"Có phải cô đã sớm biết rồi đúng không?" Giọng của Nhan Trạch không nghe ra buồn vui, anh đứng bên cạnh Khuyết Chu, ánh mắt nhìn cô cực kỳ phức tạp.

Khuyết Chu nghiêng mặt nhìn anh, đôi mắt vốn trong suốt kia mang theo chút tức giận nhìn cô, dường như tức giận vì cô đã đưa anh làm một con cờ của cô.

Khuyết Chu cười, đồ ngốc này luôn không che giấu cảm xúc và suy nghĩ chân thật trong lòng mình.

"Đúng là tôi biết." Khuyết Chu vừa dứt lời, Nhan Trạch lập tức tức giận, nhưng vì đang ở nhà của người khác nên anh cực lực khắc chế cảm xúc đang cực kỳ tức giận của mình.

Anh vừa tức giận vừa thẹn thùng đều dễ dàng đỏ mặt đỏ mắt, vừa đỏ mắt, Khuyết Chu đã cảm thấy từ nhỏ anh đã có bộ dạng dễ khiến người ta bắt nạt, trong lòng có suy nghĩ như vậy, cả ánh mắt cũng bắt đầu tối lại.

Nhan Trạch uất ức nói: "Cho nên cô chỉ coi tôi là quân cờ?"

"Anh biết quân cờ có ý nghĩa là gì không? Ăn nói lung tung."

"Sao tôi không biết được, cô lợi dụng tôi tới nơi này, lợi dụng tôi giết Đỗ Phong đúng không?"

"Lại nói lung tung, nếu tôi thật sự lợi dụng anh, tôi cho anh ở nhà tôi làm gì, tại sao phải dẫn anh đến Triệu gia.

Quả thật tôi không muốn chết, đưa anh tới đây cũng biết chuyện của Triệu gia có liên quan tới Đỗ Phong, nhưng tôi cũng chỉ muốn giúp anh mà thôi" - "

Nhan Trạch hiển nhiên không tin: "Sư phụ tôi từng nói, con người không thể giúp đỡ người khác vô điều kiện."

Khuyết Chu mặt mày cong cong, mặc kệ giọng điệu của Nhan Trạch có không tốt như thế nào, mặc kệ bây giờ anh đang nắm quyền chủ động, còn dùng vẻ mặt uất ức lên án, cô đều cảm thấy rất đáng yêu.

Rốt cuộc sự dung túng trong đáy mắt cô cũng không thể khống chế được, khiến Nhan Trạch bắt được điểm này.

Anh bị ánh mắt này trêu chọc này làm cho nói năng lắp bắp: "Sao cô lại... nhìn tôi như vậy?”

Khuyết Chứ tới gần một bước, Nhan Trạch lại lùi về phía sau một bước.

Cho đến khi đụng vào vách tường phía sau, anh đã không thể lùi được nữa, Khuyết Chu bắt lấy cánh tay anh.

Hạt vừng nhỏ cười ngây ngô trong không gian hệ thống: "Tỷ tỷ, bây giờ tỷ giống như tổng giám đốc bá đạo, còn Nhan Trạch giống như cái loại bị tổng giám đốc bá đạo cưỡng chế yêu, ha ha ha."

Nhất là vẻ mặt hoảng hốt bây giờ của Nhan Trạch, hai gò má ửng đỏ, trong mắt còn mang theo uất ức như một nàng dâu nhỏ bị bắt nạt.

"Tôi cảm thấy anh có chút ngốc, đương nhiên tôi làm vậy cũng có điều kiện rồi."

Vẻ mặt Nhan Trạch lập tức thay đổi thành vẻ mặt quả nhiên là như vậy.

Ngay sau đó, Khuyết Chu lên tiếng: "Buổi tối hôm đó, lần đầu tiên gặp mặt trong ngõ nhỏ, anh đoán xem vì sao tôi phải phí công tốn sức đứng đợi ở đó?"

Nhan Trạch không nói gì, bởi vì quanh quẩn chóp mũi của anh toàn bộ đều là mùi thơm của Khuyết Chu.

Thậm chí anh có thể nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng đau khổ, bên trong cũng có hiểu lầm, lão gia tử hiểu lầm con trai mình buôn ma túy, hiểu lầm giải trừ nhưng bây giờ đã âm dương cách biệt.

Bây giờ Khuyết Chu cũng đang giải thích mục đích của mình.

Trước đây Nhan Trạch không phải là người thích quanh co lòng vòng vô nghĩa, nhưng Khuyết Chu còn chưa mở miệng, dường như anh đã rõ đáp án là gì.

"Bởi vì tôi coi trọng tiểu đạo sĩ anh.

Tôi sống đến bây giờ chưa thấy ai đẹp trai như anh, anh cũng biết tôi học mỹ thuật tạo hình, con người tôi rất thích đồ vật đẹp, bất kể là hoa cỏ hay màu sắc, còn có... con người này của anh."

Khuyết Chu nhìn chằm chằm vào mắt anh, mỗi một lần gặp phải linh hồn của anh ở tiểu thế giới, cô phải khắc chế chính mình không bắt cóc anh đi.

So sánh với loại tiến hành từng bước một này, cô lại muốn trói người mang ởđi rồi nhết lại hơn, để cho anh chỉ có thể thấy một mình cô.

Nhưng anh không thích như vậy nên Khuyết Chu chỉ có thể nhẫn nhịn.

Ánh mắt thâm thúy của cô nhìn anh như muốn ăn thịt mình, đây là suy nghĩ trong lòng Nhan Trạch vào lúc này.

Vì thế anh mới chân tay luống cuống, ánh mắt không biết nhìn vào đâu, sau đó chỉ có thể chăm chú nhìn vào ánh mắt của Khuyết Chu, bởi vì hình như anh đã rơi vào bên trong.

Nhan Trạch tốn rất nhiều sức lực mới tìm lại được giọng nói của mình: "Cô... đang đùa à?"

"Tôi là một cô gái nhỏ, nếu không có hứng thú với anh, tại sao tôi phải để anh ở lại nhà của mình? Anh cảm thấy vì tôi là yêu sư bắt yêu, cùng là đồng nghiệp với anh nên tôi mới làm vậy sao? Tôi là yêu sư bắt yêu chứ không phải viện trưởng cô nhi viện."

Hình như...

Hình như cô nói rất có lý.

Nhưng Nhan Trạch nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra tại sao Khuyết Chu lại coi trọng mình.

Thậm chí anh không cảm thấy mình bị mạo phạm, vì Nhan Trạch thật sự cảm thấy bộ da này của mình không đáng nhắc tới.

“Tôi lớn lên cũng bình thường, đạo pháp cũng bình thường, tại sao cô..."

"Lớn lên cũng bình thường? Tiểu Nhan Trạch, hình như anh có hiểu lầm gì với khuôn mặt này của mình thì phải, lần sau để tôi dẫn anh ra ngoài đi dạo một vòng, để anh biết khuôn mặt này của mình có bình thường hay không? Sau khi giải quyết xong chuyện này rồi nói, dù gì anh cũng đang ở chỗ của tôi.

Thế nào? Anh có muốn trốn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu."

Nhan Trạch càng đỏ mặt.

Đạo pháp của anh không bằng Khuyết Chu còn chưa tính, nhưng tại sao cô vừa nói xong, mặt của anh lại càng đỏ hơn chứ?!

Nhan Trạch à Nhan Trạch, mày thật vô dụng!