Hạt vừng nhỏ chỉ biết đại lão là một trong những đại nhân vật mà cấp trên trực tiếp nói tuyệt đối không thể đụng vào.
Mặc dù tuổi đời của nó còn nhỏ nhưng cũng từng nghe nói qua sự tích huy hoàng của đại lão, thời kỳ đỉnh cao của đại lão không có một ai có thể sánh bằng.
Nhưng điều này còn lâu mới kích thích bằng được tận mắt nhìn thấy ở hiện trường.
Nói là dùng bùa bố trí trận pháp, thật ra chỉ cần dùng linh khí còn sót lại trên lá bùa đó thôi.
Mặc dù ở trong không gian nhưng hạt vừng nhỏ có thể cảm nhận được thân thể tràn đầy lực lượng của đại lão.
Lực lượng kia giống như là nước biển vô cùng vô tận, không, giống như là vũ trụ nhìn không thấy điểm cuối.
Lá bùa trở thành môi giới, cô hơi giơ tay lên thì lá bùa đã nằm bốn gốc trong căn nhà này, trong đó có một lá bùa được dán lên trên trần nhà trong căn phòng của lão gia tử, dù gì căn phòng của lão gia tử là trung tâm của toàn bộ căn nhà này, cũng coi như là mắt xích lớn nhất của những lá bùa còn lại.
Ngay khi cô dán lá bùa cuối cùng lên, bỗng nhiên gió xung quanh nổi lên bốn phía, Khóe miệng Khuyết Chu hơi nhếch lên, Triệu Phất Xán đứng bên cạnh cũng cảm nhận được nhiệt độ xung quanh biến đổi cực kỳ rõ ràng.
Anh ta lặng lẽ tới gần Khuyết Chu: "Tiểu thư Khuyết Chu, sao tôi lại cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên trở nên thấp hơn vậy?”
"Đỗ Phong nhận ra có gì đó không ổn nên phái thủ hạ của ông ta tới đây.
Triệu tổng, cá nhân tôi khuyên anh nên tìm một chỗ trốn trước đi, tránh cho lát nữa ngộ thương tới anh."
"Vậy không được." Quả thật Triệu Phất Xán hơi sợ hãi, nhưng anh ta đã gần bốn mươi tuổi, lớn hơn chút nữa đã có thể làm cha của Khuyết Chu, anh ta lớn tuổi như vậy chẳng lẽ còn để một cô gái mới hơn hai mươi tuổi như Khuyết Chu bảo vệ?
Triệu Phất Xán vừa run vừa nói: "Tiểu thư Khuyết Chu, bây giờ em trai cô còn đang hôn mê, cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ, tôi không thể để cô một mình... AI"
Anh ta còn chưa nói xong đã bị Khuyết Chu giơ tay chặt một phát sau gáy hôn mê bất tỉnh.
Hạt vừng nhỏ: Muốn cười quái
Cô kéo người đến gần mình, dùng linh khí vây một vòng xung quanh cơ thể của Triệu Phất Xán, bảo đảm anh ta sẽ không bị thương tổn gì.
Sau đó làn váy của cô bị gió thổi mạnh tung bay trong căn phòng này.
Âm khí quỷ khí và yêu khí hòa vào nhau phát ra một mùi khó ngửi.
Cô không muốn nói nhảm vươn tay ra, khí đen quấn quanh cánh tay cô ngưng tụ thành một cây roi rất dài nằm im trong lòng bàn tay của cô.
Hạt vừng nhỏ thiếu chút nữa hét lên thành tiếng: "Tỷ tỷ, vũ khí bản mệnh của tỷ quá ngầu!"
"Đây không phải vũ khí bản mệnh của ta, đây chỉ là một trong những vũ khí ta thu thập được mà thôi." Cô lắc cổ hai cái, đã lâu không hoạt động gân cốt, hy vọng những yêu tinh quỷ quái này có thể để cho cô khởi động lâu hơn một chút.
Khí tràng cường đại bao trùm toàn bộ căn phòng, lòng bàn tay cô giơ lên trên trời, cánh tay hơi dùng sức quăng roi đen ra ngoài, trong không khí phát ra tiếng rẹt rẹt" của lôi điện.
"Nếu muốn đôi mắt của tôi, vậy thì tự mình tới đây mà lấy, cứ trốn ở trong bóng tối như vậy, hay là sợ ăn bản tôn không thành sao?"
Cô quay đầu lại và mỉm cười, bắt gặp một đôi mắt màu xanh lá cây trong bóng tối.
Dĩ nhiên đây là một yêu tinh mèo.
Tuy rằng cô rất thích mèo, nhưng con mèo này có mùi máu tanh rất nồng, đã sớm phạm vào sát sinh.
Yêu tinh cũng giống như con người, trong quá trình tu đạo không thể tùy ý sát sinh, một khi tùy ý sát sinh, linh khí kia sẽ không đủ thuần khiết.
Giống như... giống như con mèo trong bóng tối trước mắt này.
"Meowl" Âm thanh của con mèo xuất hiện cùng với móng vuốt của nó, cắt qua bóng tối xung quanh nó.
Roi dài lập tức chuyển hướng quấn quanh móng vuốt của yêu tinh mèo kia.
Hạt vừng nhỏ còn không kịp phản ứng thì cánh tay của cô đã khẽ run lên, roi dài quật yêu tinh mèo ra bên ngoài căn phòng trong nháy mắt.
Thân mèo đầu người, móng vuốt là móng vuốt của mèo, nhìn sao cũng cảm thấy vô cùng quỷ di.
Lại là một tiếng mèo kêu thảm thiết vang lên, trong bóng tối có vẻ như yên tĩnh lại vô cùng ảm đạm.
Tia chớp màu đen quỷ dị trên roi dài đã đánh cho yêu tỉnh mèo da tróc thịt bong, đau đến mức khiến yêu tinh mèo hít vào một ngụm khí lạnh, mấu chốt là yêu khí của nó căn bản không có cách nào chữa trị được vết thương này.
"Thế nào? Phát hiện ra vết thương không thể chữa trị được, phát hiện tôi không phải là người dễ bắt nạt như các người tưởng tượng, sau đó luống cuống không biết phải làm sao?" Tiếng cười của cô giống như hoa hồng xinh đẹp nở rộ trong đêm tối, mỗi một âm điệu đều mang theo gai nhọn nhưng có tính gây tổn thương cực lớn.
Trong lòng yêu tinh mèo kia cực kỳ kinh hãi, vốn cảm thấy đạo sĩ bên cạnh Khuyết Chu mới khó đối phó, cho dù cô đi theo đạo sĩ kia học được một số đạo pháp bảo vệ mình, nhưng chỉ thời gian ngắn nên nó cảm thấy cô chỉ học được một chút đạo pháp lông gà vỏ tỏi mà thôi.
Nhưng bây giờ nhìn lại, sự thật hình như cũng không phải như vậy.
Nó muốn lùi về phía sau, tìm cơ hội rời khỏi nơi này để báo cáo với lão đại chuyện này, nhưng roi dài lại một lần nữa vun về phía nó.
Tiếng mèo kêu thê lương tràn ngập cả hành lang và căn phòng, ánh mắt Khuyết Chu vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có chút... nhàm chán!
Còn tưởng rằng người được phái đến đây rất lợi hại, không ngờ... cũng chỉ có vậy thôi.
Mùi da thịt bị lôi điện thiêu đốt truyền đến chóp mũi, Khuyết Chu kéo cây roi dài về phía sau, yêu tỉnh mèo bị kéo tới trước mặt Khuyết Chu.
Cô rũ mắt nhìn xuống yêu tỉnh mèo kia, mang tư thái bễ nghễ chúng sinh từ trên cao nhìn xuống: "Hôm nay tao có thể tha cho mày một mạng, trở về bảo Đỗ Phong nên chuẩn bị hậu sự cho mình đi, tốt nhất không nên tới chọc tao.
Địa Tiên thì thế nào? Từ trước đến nay bản tôn đều gặp thần giết thần, gặp phật giết phật."
Dứt lời, cô vung tay lên một cái, sương mù tan đi, yêu tinh mèo biến mất không thấy bóng dáng.
Mặt khác cũng có một con ác quỷ bị linh khí của Khuyết Chu trói buộc còn đang giãy chết, cho đến khi Khuyết Chu liếc mắt nhìn sang thì con ác quỷ mới giật mình, không còn nửa phần ác quỷ của mình nữa.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại thả con yêu tỉnh mèo kia đi như vậy?"
"Không thả làm sao Đỗ Phong biết ta rất lợi hại? Nếu hắn không tới khiêu khích ta, ta sẽ không có biện pháp đối chiến chính diện với hắn."
Hạt vừng nhỏ không hiểu nhưng vẫn rất chấn động, còn đắm chìm trong động tác vung roi nước chảy mây trôi vừa rồi của đại lão.
Thật sự rất ngầu, mấu chốt là đối phương không hề có lực đánh trả.
A a a a a a, thiếu chút nữa nó đã hét chói tai ở trong không gian hệ thống.
Bây giờ Đỗ Phong đang trốn ở bên trong tập đoàn, cái thân phận chủ tịch tập đoàn này không chỉ khiến ông ta tiện lợi đi lại trong thế giới của nhân loại mà còn không thể để cô dễ dàng giết được ông ta.
Nhưng nếu bây giờ cô cho ông ta thấy được thực lực của mình, để ông ta sinh ra được sự uy hiếp khi đối đầu với cô, hoặc là làm cho ông ta cảm thấy cô là một nhân viên đặc thù lúc cô giải quyết hoa yêu ở nhà hàng Garden.
Đỗ Phong kia sẽ chủ động xuất kích, đến lúc đó cô giết ông ta là để tự vệ, cũng không dính dáng gì đến hai chữ phạm tội.
Khuyết Chu khẽ nhíu mày, chỉ cảm thấy quy củ của thế giới nhân loại này thật sự rất phiền, nhiều khi thiếu chút nữa cô đã không nhịn được muốn phá hủy nó.
Cô nhìn con ác quỷ vẫn còn giãy giụa, lạnh lùng vung một roi đến, một roi kia thiếu chút nữa làm cho con ác quỷ hồn phi phách tán, sau đó cô liền đánh thức Triệu Phất Xán tỉnh lại.
Triệu Phất Xán như lọt vào trong sương mù, khi nhìn thấy ác quỷ nằm trong góc, sợ tới mức suýt chút nữa ngất xỉu.
Oán khí và sát khí trên người ác quỷ này rất nặng, thuộc loại cho dù Khuyết Chu mặc kệ thì sớm muộn gì nó cũng sẽ xuống mười tám tầng địa ngục.
Nhưng nếu ác quỷ này muốn hại người trong gia tộc Triệu gia, vậy người của gia tộc Triệu gia cũng có quyền biết thân phận thật sự của con ác quỷ này.