Trong không khí bụi bay mù mịt, ngay khi chổi sắp đụng trúng Khuyết Chu thì thôn dân bên cạnh đã đẩy ông ta ngã xuống đất.
Ngay sau đó, phía sau càng ngày càng nhiều thôn dân xuất hiện, anh một lời tôi một câu bắt đầu mắng.
"Ông là cái đồ vong ơn bội nghĩa, lúc trước khi ông chưa được lên làm trưởng thôn, mỗi ngày đều đi theo phía sau ba Khuyết Chu, cầu xin ông ấy đưa ông ra ngoài đi làm công.
Sau khi ông lên làm trưởng thôn, người ta cho ông vay tiền sinh con, sau đó con ông đã chết thì ông tưởng là hết đúng không? Ngay cả lương tâm của ông cũng không còn đúng không?”
"Ông còn dám đánh Thần Nữ, Thần Nữ là người mà ông có thể chạm vào sao?"
"Tôi nói này, chúng ta phải nhốt trưởng thôn và anh trai không biết cố gắng của Thần Nữ cùng một chỗ, nhốt mười ngày nửa tháng chắc chắn sẽ ngoan ngoãn lại ngay."
"Đúng! Nhốt lại đi!!!"
Khuyết Chu giơ tay: "Mọi người im lặng một chút."
Âm thanh vốn ồn ào lập tức yên tĩnh đi không ít.
Cô thở dài, sau đó nói: "Tôi cũng không muốn làm ồn ào, trong mấy năm nay trưởng thôn không có công lao cũng coi như có khổ lao, tôi biết trưởng thôn vì trị bệnh cho vợ mình cũng tốn không ít tiền, cho nên tôi cho trưởng thôn mười ngày, hy vọng trưởng thôn có thể trả tiền lại cho tôi trong vòng mười ngày này, còn nếu không trả được thì tôi đây phải dựa theo lời của Thần Minh nói, sẽ trừng phạt ông."
Thôn dân bên cạnh cảm thấy Khuyết Chu cực kỳ có lòng thương người, một bên bênh vực kẻ yếu một bên mắng chửi trưởng thôn.
Từ trước đến nay trưởng thôn đều được người nâng niu, bây giờ lại đột nhiên bị từng người nịnh nọt trước đó mắng mình, trong lòng của ông ta không thể chấp nhận được chuyện này.
Khuôn mặt của những thôn dân kia biến thành từng người đeo một cái mặt nạ quay lưng chỉ trích ông ta, ông ta thật muốn lột hết tất cả các mặt nạ này cho Khuyết Chu xem.
Ở trong khe hở của đám người, trưởng thôn nhìn thấy Khuyết Chu đứng ở phía sau những người đó, nhếch khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Da đầu của ông ta nhất thời tê dại, muốn lớn tiếng nói cho mọi người biết không nên bị Khuyết Chu lừa, thế nhưng những người đó làm sao có thể tiếp tục nghe lời trưởng thôn được, thậm chí bọn họ không cho trưởng thôn có cơ hội nói chuyện.
Lúc Khuyết Chu rời khỏi nhà trưởng thôn, thôn dân phía sau vẫn lòng đầy căm phẫn giống như người bị nợ tiền là bọn họ.
Trong lúc hỗn loạn, cũng không biết ai đã đá trưởng thôn một cước, ông ta đau đến mức hét lên một tiếng, tức giận chửi ầm lên: "Người nào mới đá tôi?!"
Vừa dứt lời, cú đá thứ hai và thứ ba lần lượt giáng xuống.
Sau khi thôn dân rời đi, toàn bộ sân trong nhà trưởng thôn cực kỳ lộn xộn, cánh cửa bị đá gãy ngã xuống đất, trưởng thôn thì giống như cái cửa gỗ cũng cùng nhau nằm trên mặt đất, thân thể vừa mới nghỉ ngơi tốt lên được mấy ngày lại phải bắt đầu dưỡng thương lại từ đầu.
Từ khi lên làm trưởng thôn tới nay, ông ta chưa từng chịu uất ức lớn như vậy, ông ta giãy giụa đứng lên, mắng Khuyết Chu trăm vạn lần ở trong lòng.
Con nhóc này tưởng cánh cứng cáp rồi phải không?!
Ông ta không tin mình thật sự thua ở trên tay của một con
Trưởng thôn lảo đảo đi ra ngoài không thèm nhìn ai một cái nào, đi đến nhà một trong năm người đồng bọn của ông ta ở trong thôn.
Người đàn ông đó đúng lúc cũng ở nhà.
Vừa đẩy cửa nhà người ta ra, trưởng thôn đã mở miệng: "Văn Tùng, mau tới đỡ tôi một chút." Người đàn ông im lặng ngồi ở chỗ đó, nhìn có vẻ như là một người thành thật, nhưng trưởng thôn biết, Lữ Văn Tùng này là người điên cuồng nhất trong đám người bọn họ.
Anh ta cũng là người cực kỳ thích Khuyết Chu.
Từ lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu thích, đã thích đến một loại trình độ gần như điên cuồng.
Thấy trưởng thôn đã thành cái dáng vẻ này, anh ta lập tức đứng lên đỡ lấy trưởng thôn.
Anh ta cau mày, trên mặt đều là vẻ ghét bỏ: "Ông bị làm sao vậy?"
"Đừng nói nữa, hôm nay Khuyết Chu tới nhà tôi, nói mười năm trước tôi thiếu nợ ba của cô ta 100 tệ.
Quả thật mười năm trước ba của cô ta có cho tôi mượn tiền, nhưng chỉ 20 tệ, tiểu tiện nhân kia lại một mực muốn trả thù tôi vì lúc trước đã đối xử với cô ta như vậy! Không phải anh thích Khuyết Chu sao? Bây giờ tôi cho anh một cơ hội."
Trong mắt Lữ Văn Tùng hiện lên vẻ hưng phấn: "Ông muốn tôi làm gì?"
"Tìm một cơ hội bắt cô ta..." Trưởng thôn nháy mắt với anh ta một cái, Lữ Văn Tùng lại càng hưng phấn hơn.
Trong lòng trưởng thôn cười lạnh một tiếng.
Đầu óc của Lữ Văn Tùng này như một con lừa bướng bỉnh, ai nói gì cũng không nghe, chỉ nghe một mình trưởng thôn, chỉ vì năm năm trước trưởng thôn là người cứu anh ta suýt chút nữa chết đuối một mạng.
Tuy rằng phần lớn thời gian, Lữ Văn Tùng đều cảm thấy trưởng thôn này cả người toàn là tật xấu, nhưng vẫn rất nghe lời ông ta.
Lúc trước trưởng thôn không cho anh ta tới gần Khuyết Chu, anh ta đã nghẹn một bụng lửa giận, cố gắng giấu sự yêu thích dành cho cô ở trong lòng.
Bây giờ cuối cùng cũng được thể hiện ra ngoài, Lữ Văn Tùng giống như ngựa hoang thoát cương, công việc trong tay cũng không chịu làm, lập tức đi ra cửa.
"Ban ngày ban mặt mà muốn bắt cóc người ta, anh không sợ bị phát hiện à?!" Trong lòng trưởng thôn cực kỳ run sợ.
Lữ Văn Tùng cũng không quay đầu: "Tôi chỉ đến thăm em ấy, hai ngày nữa mới tìm cơ hội, tôi không ngu xuẩn như ông."
Trưởng thôn: "..."
*x**
Giữa núi rừng của núi Tuyết, Khuyết Chu lại đi hái chút thảo dược, phần lớn thảo dược đều muốn lên thị trấn bán, phần còn lại để cho ba và bà nội dùng còn một ít cô muốn mang đến cho Liêu Tầm.
So với khuôn mặt lạnh lùng khi đối mặt với trưởng thôn, khuôn mặt khi sắp đến nhà nam chính của Khuyết Chu lại tốt hơn rất nhiều, khóe miệng đều nhếch lên cao không ngừng.
Cô một bên khom lưng hái thảo dược, một bên ngâm nga một bài hát không biết tên.
Hạt vừng nhỏ nhắm mắt lại nằm ở trên sô pha, cái đuôi nhọn vẫy vẫy: "Tỷ tỷ, bài hát này của tỷ rất dễ nghe, tên của bài hát này là gì vậy?"
Khuyết Chu dừng tay lại, mặt mày dịu dàng: "Không biết, là hắn viết cho ta, có một khoảng thời gian ta thường xuyên bị mất ngủ, trong lòng lại có rất nhiều áp lực, lúc đó hắn sẽ ngồi bên cạnh ta, hát bài hát này cho ta nghe."
Hạt vừng nhỏ lập tức hiểu, nó gật đầu miệng ngọt ngào nói: "Thật dễ nghe, tỷ tỷ hát cũng rất hay, suýt chút nữa làm ta ngủ quên luôn rồi!"
Khuyết Chu cười khẽ, giả vờ không nghe ra hạt vừng nhỏ đang nịnh nọt lấy lòng cô.
Cô hát rất bình thường, thật ra trong những năm tháng dài đằng đẫng kia, có lẽ rất nhiều giai điệu trong bài hát này cô đều hát sai, nhưng cô vẫn sẽ không quên lúc mình mất ngủ, thiếu niên kia khẽ vuốt tóc cô, sau đó giọng hát trong suốt lành lạnh vang lên quanh quẩn bên tai cô.
Giọng hát này khiến cô cảm thấy an toàn hơn so với bất kỳ kết giới không thể phá vỡ nào.
Thảo dược tản ra mùi thơm ngát nở rộ trong núi Tuyết.
Khuyết Chu hái xong dược thảo, mới vừa đi ra khỏi núi đã phát hiện một ánh mắt đang theo dõi nhìn chăm chú vào mình cách đó không xa với một mục đích xấu xí cực kỳ mạnh mẽ.
"Hạt vừng nhỏ, nhìn xem người đang theo dõi ta là ai?"
Giọng nói của Khuyết Chu khiến hạt vừng nhỏ vốn đang buồn ngủ vì nhiệt độ mát lạnh của núi Tuyết lập tức lấy lại tinh thần.
Sau khi quét một lượt trên màn hình, quả nhiên nó nhìn thấy một người đứng cách Khuyết Chu khoảng ba mươi mét.
Nó lập tức chia sẻ cho Khuyết Chu: "Tỷ tỷ, là Lữ Văn Tùng!!!"
Ánh mắt Khuyết Chu tối sầm lại.
Trong kịch bản gốc, nguyên chủ bị Lữ Văn Tùng tra tấn tàn nhẫn nhất.
Dường như anh ta có bệnh chiếm hữu với nguyên chủ gần như là biến thái, cho nên rất yêu thích tra tấn nguyên chủ, thích xem nguyên chủ khóc, thậm chí thích xem nguyên chủ máu chảy đầm đìa.
Tóm lại, anh ta là một tên biến thái không hơn không kém...