Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 200: Thần nữ núi tuyết (20)



Mấy ngày kế tiếp, Khuyết Chu chỉ cần ra cửa đã có thể cảm giác được có người đang đi theo mình.

Coi như cô ở trong sân nhà mình cũng có thể cảm giác được ánh mắt của Lữ Văn Tùng.

Hạt vừng nhỏ cũng sắp phiền muốn chết: "Người đàn ông này bị bệnh à? Anh ta làm paparazzi à? Sao lại cố chấp như vậy chứ? Từ sáu giờ sáng đến tám giờ tối vẫn đứng ở đó, nếu mà đi làm paparazzi thì tuyệt đối cực kỳ chuyên nghiệp."

Cái đuôi nhỏ của nó nâng đầu mình lên: "Tỷ tỷ, tỷ chuẩn bị khi nào thì giải quyết hắn ta?"

Mỗi ngày nó chỉ thấy Khuyết Chu phơi thảo dược trong sân, nghiền bột thuốc, cũng không hề có ý định muốn giải quyết vấn đề này.

Khuyết Chu ngồi trong sân, ba cô vừa làm cho cô một cái ghế nhỏ để ngồi phơi nắng.

"Không vội, ngày mai phơi xong thảo dược xong thì chúng ta lên thị trấn bán thêm một lần nữa, kiếm đủ tiền rồi mới có thể bắt đầu kế hoạch được."

Những gì thôn dân muốn là một Thần Nữ hoàn hảo.

Khuyết Chu mang đến mùa màng bội thu cho bọn họ nên trong khoảng thời gian này mọi người rất bận rộn, hai ngày nay thời tiết cũng tốt, hẳn là lúc bọn họ đang thu hoạch lúa mạch.

Không tới nửa tháng, những người này sẽ kéo lúa mạch và dê bò đến thị trấn hoặc thành phố lớn để bán, bán một lần là có thể tiêu xài trong nửa năm.

Đến lúc đó bọn họ sẽ phát hiện ra toàn bộ lúa mạch đều biến thành tro bụi.

Nhưng bây giờ bọn họ còn đắm chìm trong niềm vui sướng khi thu hoạch lúa mạch, Khuyết Chu là người vì bọn họ mà mang đến những thứ này, nhưng chuyện lần trước cô đi về nhà cùng Liêu Tâm đã truyền khắp cả thôn.

Hai ngày nay lúc cô đi trên đường còn nghe nói có người muốn làm cho cô không thể nào kết hôn được.

Cái loại đứng trên mặt đạo đức để ràng buộc Khuyết Chu, có ý muốn để cho cô trở thành một công cụ đủ tư cách mang lại lợi ích cho bọn họ này làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.

Nhưng thật ra có đôi khi, một kích trí mạng không đủ để phát tiết nỗi phẫn hận trong lòng cô.

Nguyên chủ bị tra tấn đến chết, cảm nhận được sự tuyệt vọng của cuộc sống, cuối cùng rời khỏi thế giới này.

Nếu để đám người này chỉ chết thôi thì cô có rất nhiều cách.

Ví dụ như tuyết lở, ví dụ như thuốc độc.

Bọn họ muốn trốn cũng trốn không thoát.

Nhưng bọn họ không trải qua đau khổ và tuyệt vọng như nguyên chủ.

Cho nên Khuyết Chu mới hoàn toàn tiếp nhận chỉ điểm của đám người này, bao gồm cả việc ngày nào Lữ Văn Tùng cũng nhìn chằm chằm vào cô.

Nhưng mà cái cảm giác bị người khác giám sát quả thật không mấy dễ chịu.

Sáng sớm hôm sau, trời vừa mới sáng Khuyết Chu đã mang thảo dược chuẩn bị xuất phát lên thị trấn.

Cô đã nói với ba và bà nội vê chuyện mình đang làm, mặc dù hai người đau lòng cho cô, nhưng cô đã có năng lực tự bảo vệ mình nên ba và bà nội cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng và ủng hộ cô.

Vẫn là ông lão kéo xe bò kia.

Nhìn thấy Khuyết Chu, ông vẫy vẫy bàn tay già nua của mình, dường như rất vui vẻ, thân thể cũng tốt lên không ít.

"Con đến rồi, ông có tin tức tốt muốn nói với con.

Thảo dược mà lần trước con cho ông có hiệu quả rất tốt, thân thể của cả nhà ông đã tốt hơn rất nhiều rồi." Ông lão cười rộ lên, khóe mắt đều híp thành một cái khe nhỏ.

Khuyết Chu cười nói chúc mừng.

Vừa ngồi lên xe bò, bên cạnh đã có một người khác ngồi xuống.

Trong bóng đêm lờ mờ, cuối cùng Lữ Văn Tùng cũng lộ ra dáng vẻ vốn có của mình.

Ngay sau đó, phía sau Khuyết Chu truyền đến giọng nói của Liêu Tầm.

"Cũng may vẫn đuổi kịp." Anh cười đi tới bên cạnh Khuyết Chu, khi nhìn thấy Lữ Văn Tùng, ánh mắt anh lạnh đi không ít.

Khuyết Chu có chút kinh ngạc: "Sao anh biết hôm nay tôi phải lên thị trấn?"

"Lần trước tôi hỏi ông, ông nói mười ngày đi một lần, hôm nay vừa vặn là ngày thứ mười." Liêu Tâm vốn không muốn tới.

Dù sao anh cũng rất rõ bản lĩnh của Khuyết Chu là như thế nào.

Nhưng lần trước trên đường từ thôn về nhà, anh có thể cảm nhận được có người đang theo dõi mình.

Anh nghĩ một người biến thái như vậy nhất định sẽ đi theo Khuyết Chu đi lên thị trấn, đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện gì sẽ không tốt.

Hôm qua anh do dự cả một buổi tối, ngay cả ngủ cũng không ngon, cuối cùng vẫn chạy tới đây.

Bây giờ xem ra anh tới kịp, tên theo dõi biến thái kia lại quang minh chính đại ngồi ở bên cạnh Khuyết Chu.

Nhìn ánh mắt có chút âm trầm của Lữ Văn Tùng, Liêu Tầm tin chắc anh ta chính là người lần trước theo dõi mình và Khuyết Chu.

Chỉ có ông lão có chút không rõ lắm, chỉ cảm thấy bầu không khí bây giờ giống như có gì đó không đúng.

Cuối cùng ánh mắt của ông lão dừng lại trên người của Khuyết Chu: "Đây là tình huống gì vậy?"

Cậu trai trẻ rất đẹp trai này thì ông biết, lần trước còn cùng nhau trở về, nhưng cái người vừa ngồi lên xe bò của mình nhìn như không phải là hạng người tốt lành gì.

Ông đã là một người hơn năm mươi tuổi, coi như hay gặp không ít người, ánh mắt của người đàn ông này cứ nhìn chằm chằm cô gái nhà người ta, nhìn không mấy thân thiện.

Khuyết Chu nhìn Lữ Văn Tùng, cười nói: "Sao hôm nay không cách tôi hai mươi mét vậy? Xe bò đi cũng không nhanh lắm, anh hoàn toàn có thể tiếp tục theo dõi tôi mà?!"

Ông lão mở to mắt.

Theo... dõi?

Lữ Văn Tùng cũng không hoảng loạn sau khi bị vạch trần.

Nụ cười của Khuyết Chu làm cho anh ta say mê, trong đôi mắt nhỏ âm trầm kia hiện lên vẻ tham lam: "Không cho phép tôi đi lên thị trấn giải quyết công việc sao?"

"Đương nhiên có thể, nhưng xe bò của ông nội không phải ngồi không, phải trả tiền."

Lữ Văn Tùng cười nhạo một tiếng: "Một cái xe bò rách nát cũng phải trả tiền?"

"Vậy anh tự mình đi lên thị trấn đi."

"Khuyết Chu, gân đây cô cùng người này thân thiết như vậy, cô làm Thần Nữ trong vòng mười năm không thể cùng người khác kết hôn, tôi đang thay người trong thôn đến giám sát cô, đỡ cho cô bị người nào đó lừa."

Có thể nói chuyện giám sát mình một cái đàng hoàng như vậy khiến Khuyết Chu cảm thấy có chút kinh ngạc, đầu óc của Lữ Văn Tùng này xoay chuyển rất nhanh.

Đáng tiếc, cô không phải là người thích cái kiểu người này.

Không muốn nhiều lời vô nghĩa, Khuyết Chu đưa tay nắm lấy cổ áo Lữ Văn Tùng.

Khi mu bàn tay cô chạm vào cằm Lữ Văn Tùng, sự tham lam trong mắt người đàn ông bộc phát mạnh mã.

Nhưng Lữ Văn Tùng còn chưa kịp bắt lấy tay Khuyết Chu, một sức mạnh cực lớn đã hất bay anh ta ra khỏi xe bò.

Anh ta hét to một tiếng, cả người đụng vào thân cây bên cạnh.

Khuyết Chu ngồi trên xe bò, nhìn Liêu Tâm võ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình: "Tới đây ngôi đi."

Ông lão khiếp sợ: "Cô bé, sức lực của con... rất mạnh đấy!"

Lữ Văn Tùng đau đớn đến mức nói một câu thô tục, lúc trước anh ta còn nghi ngờ trưởng thôn nói bị Khuyết Chu đánh phải nằm trên giường một tuần, lúc đó anh ta còn cảm thấy trưởng thôn là một tên phế vật.

Bây giờ đừng nói là đứng lên đuổi theo Khuyết Chu, chỉ cần nhúc nhích một chút là sau lưng và toàn bộ cánh tay của anh ta đều đau muốn chất.

Anh ta chỉ có thể nghe thấy Khuyết Chu cười nhạo một tiếng: "Chút tâm tư nhỏ nhen của anh chỉ cần dùng chân cũng có thể nhìn ra, thu liễm lại đi, mọi việc cũng phải xem là mình có xứng để làm hay không? Hơn ba mươi tuổi rồi mà còn dám đánh chủ ý lên người tôi, thật ghê tởm!"

Xe bò lắc lư dần dần đi xa.

Hạt vừng nhỏ cười ngửa tới ngửa lui trong không gian hệ thống.

Nghẹn nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng sảng khoái đến nhà bà ngoại rồi!

Cười xong nó lại bắt đầu lo lắng: "Tỷ tỷ, con người của Lữ Văn Tùng rất xấu xa, liệu hắn ta có đi nói xấu tỷ với người trong thôn không?"

Khuyết Chu nhướng mày: "Vậy không phải quá hợp ý ta rồi sao?"

Hả? Hợp ý?

Hạt vừng nhỏ phát hiện mình không bao giờ nhìn thấu được suy nghĩ chân thật trong lòng Khuyết Chu.

Đi lên thị trấn bán đồ xong, ba người lại trở về, Liêu Tâm vẫn có chút lo lắng cho Khuyết Chu, định đưa cô vào trong thôn.

Nhưng mà hai người vừa mới xuống xe bò, còn chưa tới cửa thôn đã bị một đám người nhảy ra trùm bao tải vào người Khuyết Chu, còn Liêu Tầm thì bị đánh cho hôn mê bất tỉnh.