Các thôn dân nhìn bụi đất trong tay mà giật mình, lúc này mới kịp phản ứng lại, rõ ràng vừa rồi trong tay vẫn là lúa mạch, nhưng bây giờ toàn bộ đều biến thành bụi đất.
Không chỉ một người dân trong làng phát hiện ra tình huống này.
Mọi người sợ hãi nhìn nhau.
"Đây là tình huống gì vậy? Vừa rồi vẫn còn rất tốt mà."
"Lúa mạch này là Khuyết Chu làm ra, có phải là Khuyết Chu cố ý động tay động chân trong này không?”
"Nhất định là Khuyết Chu, có phải cô ta đang trả thù chúng ta không?!"
Mọi người quay đầu đồng loạt nhìn chằm chằm Khuyết Chu đang đứng cách đó không xa.
Khuyết Chu cười khẽ, xoay người đi lên núi Tuyết.
Các thôn dân lòng đầy căm phẫn hét lên: "Bắt lấy Khuyết ChuI Bắt lấy cô tal!!"
Hạt vừng nhỏ hoảng sợ, nó dùng cái đuôi vỗ lên trên ngực mình mấy cái, chưa hoàn hồn nói: "Tỷ tỷ, đám thôn dân kia sao lại giống như zombie vậy?!"
Vì câu nói của hạt vừng nhỏ mà Khuyết Chu quay đầu nhìn thoáng qua.
Thật đúng là có chút giống zombie.
Hành tung của cô quỷ dị, chỉ vừa qua chỗ rẽ đã không còn thấy bóng dáng của cô đâu.
Trong lòng những thôn dân kia tràn đầy căm phẫn, dường như bọn họ đã sớm quên đi mình từng thu hoạch lúa mạch, cũng quên mình đã từng đối xử với Khuyết Chu như thế nào, luôn đứng ở nơi cao nhất của đạo đức chỉ trích cô.
Trong kịch bản gốc, mỗi người bọn họ đều là đồng lõa, đều là đao phủ.
Lúc đi ngang qua nhà Khuyết Chu, chỉ cần có một người liếc mắt một cái là có thể phát hiện ra trong nhà cô đã không còn ai, ngay cả gà trong sân cũng không thấy, nguyên cả căn nhà đều trống rỗng.
Khuyết Chu đã sớm để cho ba đưa bà nội rời khỏi nơi đây từ tối hôm qua.
Những con gà trong nhà cũng bị Khuyết Chu đưa cho ông lão kéo xe bò.
Những đồ dùng trong nhà thì không cần mang theo, vì nó cũng đã cũ nát đến không còn nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của nó rồi.
Bây giờ hẳn là ba và bà nội đã ở thị trấn nhỏ chờ cô.
Cuối cùng cũng tới chân núi Tuyết.
Nhìn cảnh sắc xung quanh, Khuyết Chu nhớ tới hình như thế giới thứ nhất mình cũng đứng ở đây.
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, khi đó núi Tuyết đã sớm phát triển ngành du lịch, nhưng núi Tuyết của bây giờ và trước kia đều lạnh như vậy.
Thứ duy nhất không thay đổi chính là tuyết trên núi Tuyết.
Cô quay đầu nói một tiếng ngại quá với núi Tuyết: "Phải để mi làm tuyết lở hai lần, vất vả cho mi rồi."
Tiếng gió gào thét quanh quẩn giữa núi Tuyết và núi rừng, giống như đang đáp lại lời của Khuyết Chu.
Cuối cùng các thôn dân cũng đi theo tới đây, vì chạy nên cả đám người đang thở hồng hộc, trong đất trời một màu trắng xóa này, màu đỏ trên người Khuyết Chu biến thành màu sáng duy nhất vào lúc này.
"Khuyết Chu, là cô cố ý đúng không? Có phải cô làm cho lúa mạch biến thành bụi đất đúng không?" Trên mặt của các thôn dân mang theo vẻ chất vấn và oán hận, giống như Khuyết Chu đã giết cả nhà bọn họ, xong rồi còn đào mộ phần tổ tiên của bọn họ lên.
Cô nhún vai: "Là tôi làm, cho nên?”
Khuyết Chu cứ như vậy thừa nhận, các thôn dân như tìm được lý do để đứng ở nơi cao nhất của đạo đức, phẫn nộ anh một lời tôi một câu lên tiếng chỉ trích cô.
Tựa như trong kịch bản gốc, mỗi một lần nguyên chủ làm lễ tế không thành công là những người này sẽ đứng dưới đài tế tự trách cứ nhục mạ nguyên chủ.
"Các ngươi nói xong chưa?" Giọng nói của Khuyết Chu chuẩn xác đánh trúng vào màng nhĩ của mỗi người, cả đám người yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Khuyết Chu nhìn mỗi người, từng khuôn mặt đều là kẻ thù của nguyên chủ.
Sau đó cô tự nhiên tự tại nói ra bí mật kia: "Trên thế giới này căn bản không có Thần Linh, mà tôi cũng không phải là Thần Nữ gì cả! Bây giờ chắc hẳn là các người rất muốn biết tôi là ai đúng không?”
Không đợi mọi người kịp phản ứng, cô bỗng nhiên cười to ra tiếng, sau đó búng ngón tay một cái.
Ba giây sau, toàn bộ mặt đất bắt đầu rung động.
Mọi người trừng to mắt, có người nói: "Sắp có tuyết lở rồi!!!"
Lúc này không ai lên tiếng trách cứ Khuyết Chu, bởi vì bọn họ vĩnh viên đều vì tư lợi mà vội vã chạy trối chết.
Nhưng tuyết lở với tốc độ cực kỳ nhanh, từ mặt đất rung động đến tuyết từ trên núi Tuyết rơi xuống không quá mười phút.
Các thôn dân giành nhau chạy xuống chân núi, nhưng không có chỗ nào không bị tuyết chôn vùi nuốt chửng.
họ chết đi trong vẻ mặt khiếp sợ, còn Khuyết Chu dùng đôi mắt của nguyên chủ tận mắt nhìn thấy bọn họ tử vong.
"Tỷ tỷ, nhiệm vụ báo thù còn thừa 1% cuối cùng."
"Không cần quan tâm, đó là Khuyết Phong và Lữ Văn Tùng, hai người bọn họ bị ta nắm trong tay rồi.
Trước mắt Lữ Văn Tùng không chết được, sẽ chết trong tuyệt vọng từng chút một, vê phần Khuyết Phong thì để anh ta tự sinh tự diệt đi."
Lữ Văn Tùng là người tra tấn nguyên chủ nhiều nhất trong kịch bản gốc, bất kể là tra tấn về mặt thân thể hay là sinh lý.
Mà Khuyết Phong không tạo thành cái chết của em gái mình, nhưng anh ta cũng không ngừng bóc lột áp bức nguyên chủ.
Thật ra Khuyết Chu rất muốn giết chết anh ta, nhưng trong nguyện vọng của nguyên chủ cũng không nói rõ ràng là có muốn giết Khuyết Phong không? Nếu không có thì để anh ta tự sinh tự diệt, về sau sống hay chết sẽ không còn quan hệ với một nhà ba người bọn họ nữa.
Tuyết rơi như thác nước.
Lần trước là vào buổi tối, hạt vừng nhỏ không thấy rõ ràng lắm, nhưng bây giờ tuyết lở vào ban ngày, nó nhìn thấy tuyết che lấp đi thân xác của đám thôn dân này như thế nào? Cắn nuốt những nhân loại tham lam này ra sao? Sau đó biến bọn họ thành chất dinh dưỡng trong đất dưới chân núi Tuyết.
Cuối cùng, tất cả mọi chuyện đều chìm vào hư vô.
Sau khi âm thanh khổng lồ kia biến mất, trên đỉnh núi xuất hiện một con hươu trắng tỉnh khiết, ánh mắt xinh đẹp của nó nhìn chằm chằm Khuyết Chu.
Một khắc kia, Khuyết Chu bỗng nhớ tới thế giới thứ nhất cũng có một con hươu già tự nói với mình: Lại gặp được người.
Lúc ấy cô không rõ ràng ý của nó là gì, nhưng bây giờ cô đã hiểu.
"Mi có thể đưa ta rời khỏi nơi này không?" Khuyết Chu hỏi.
Linh Lộc gật đầu nó hơi nghiêng đầu Khuyết Chu mới phát hiện linh trí của nó còn chưa hoàn toàn được khai hóa.
Khuyết Chu thở dài, thế gian hết thảy đều có nhân quả, thế giới thứ nhất cô gặp được đám hươu này, con hươu già kia là thủ lĩnh trong đám hươu thần kia, rất rõ ràng tu luyện thêm một thời gian nữa sẽ trở thành thần thủ hộ trong núi Tuyết.
Lúc ấy cô còn cảm thấy kỳ quái, một tiểu thế giới bình thường, mặc dù trong núi Tuyết có chút linh khí cũng không nên xuất hiện sinh vật hoàn toàn khai hóa linh trí mới đúng.
Bây giờ có vẻ mọi chuyện là như vậy, có lẽ người khai hóa linh trí cho nó là mình.
Cô giơ tay nói: "Ta không thích nợ ai cả, nếu mi đưa ta đến thị trấn, ta sẽ không để mi đi một chuyến không công."
Linh khí thuần túy trong tay hòa vào gió trong núi tuyết chạm vào trán của Linh Lộc, ánh mắt của nó phát ra ánh sáng kỳ dị, sau đó nó ngửa đầu kêu lên một tiếng, âm thanh kia cực kỳ trong suốt.
Cô ngồi trên lưng hươu, bước chân con hươu nhẹ nhàng cõng Khuyết Chu bay đến thị trấn.
Lúc đi qua núi rừng, hạt vừng nhỏ bỗng nhiên nói: "Tỷ tỷ, hình như có một cậu bé bị mắc kẹt rồi!"
Khuyết Chu võ võ vào đầu con hươu.
Mục tiêu của cô chỉ là thôn dân trong thôn, cô không muốn trận tuyết lở này lan đến mấy thôn xung quanh, thôn này ở phía Đông núi Tuyết cho nên phạm vi cũng ở phía Đông.
Không ngờ vẫn có một đứa bé ở một nơi xa như vậy mà vẫn bị ảnh hưởng.
Cô ngồi trên lưng con hươu và tìm thấy cậu bé gần như sắp ngừng thở đằng sau một cái cây to.
Trong nháy mắt nhìn thấy cậu bé đó, Khuyết Chu chợt nhớ tới ông chủ của cửa hàng sống trong thôn nhỏ ở thế giới thứ nhất.
Cậu bé ho khan mãnh liệt, lúc nhìn thấy Khuyết Chu, cậu bé đó ngây ngẩn cả người.
"Tỷ tỷ... chị là... chị là thân tiên sao?"
Khuyết Chu cười, đặt ngón trỏ lên trên môi mình: "Đây là bí mật của hai chúng ta, em phải giữ bí mật nha."