Anh lao ra khỏi phòng làm việc, không quan tâm đến vẻ mặt bị dọa sợ của nhân viên, đường chạy xuống lầu.
Nhưng trên đường cái người đến người đi, nơi nào còn thấy bóng dáng của cô gái nữa.
Liêu Tâm đứng tại chỗ, trong mắt hiện ra một tia mê mang, anh cho rằng độ hảo cảm của mình đối với Khuyết Chu sẽ bị lãng quên theo thời gian.
Năm năm này không ít người lấy lòng anh, thậm chí ba mẹ của anh đều ngầm tìm cho anh một đối tượng kết giao thử xem sao.
Nhưng cứ buổi tối nhắm mắt lại, anh luôn mơ thấy Khuyết Chu.
Mơ thấy dưới núi Tuyết, trong đêm tối cô đạp ánh trăng mà đến, sau đó cười nói với anh: "Đã lâu không gặp."
Anh không biết mình còn phải đợi thêm mấy năm nữa, thậm chí không biết loại chờ đợi trong vô vọng này có thật sự đáng giá không? Rõ ràng thời gian bọn họ ở chung cũng không dài, nhưng cảm giác thích kia mỗi đêm trong năm năm qua đều càng nồng đậm hơn chứ không nhạt đi.
Thậm chí anh tin chắc rằng nếu như bây giờ Khuyết Chu thật sự xuất hiện trước mặt anh, anh không thể cam đoan mình có thể làm ra chuyện điên cuồng gì hay không?
Thế nhưng trên đường lớn không còn bóng dáng đó nữa.
Vì thế ánh sáng trong mắt Liêu Tâm cũng theo đó tối đi, mãi cho đến khi lên xe đến buổi tiệc rượu, anh vẫn là bộ dáng lạnh lùng chớ gần kia.
Cũng may từ trước đến nay, ở trong mắt người ngoài anh đều là một người có tâm nhìn tốt nhưng tính cách lại có chút lạnh lùng.
Thời gian làm cho anh càng thêm thành thục hơn, ở đây có không ít lão tổng không trên năm mươi thì có chút hói đầu hoặc là bụng phệ, rất ít người trẻ tuổi có dáng người và khuôn mặt xinh đẹp, nhưng cho dù có thì tuyệt đối không có ai bằng Liêu Tâm.
Anh chỉ mặc âu phục màu đen đơn giản đứng đó cũng đủ để cho tất cả ánh đèn trong tiệc rượu đều vì anh mà sáng lên, ngay cả thư ký cũng không nhịn được nhìn thêm hai lần.
Quả thật anh có một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, lúc trước có công ty khác trả mức lương cao hơn nhưng cô ấy không đi, chỉ vì muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy được khuôn mặt này, dù sao người ta nói nhìn nhiều người đẹp trai có kéo dài tuổi thọ mài
Nhưng sau năm năm làm việc, thư ký coi như đã hiểu, trong lòng anh đã có ánh trăng sáng.
Cái lắc tay thoạt nhìn có chút rẻ tiền trên tay ông chủ kia chính là quà mà ánh trăng sáng trong lòng anh tặng.
Mấy năm nay ông chủ vẫn luôn tìm kiếm tin tức của ánh trăng sáng kia.
Nhìn xung quanh một vòng, có không ít phụ nữ nhà giàu trẻ tuổi xinh đẹp đều nhìn chằm chằm ông chủ nhà mình bằng ánh mắt lạnh lùng, trong lòng thư ký thở dài một hơi, đúng là mấy cô gái đáng thương! Không phải thư ký nói quá lên, nhưng mà không có ai có khuôn mặt xinh đẹp, các phương diện hoàn mỹ như ông chủ nhà mình, hơn nữa trong lòng ông chủ đã có người trong lòng rồi.
Trách không được phụ nữ thời bây giờ đều không muốn kết hôn.
Đàn ông tốt đều không thấy đâu, đám người này thì toàn là bụng bia, phụ nữ cũng không muốn sinh con cho mấy người này, nhìn đã thấy buồn nôn muốn chất.
Mỗi lần tới loại tiệc rượu này, phần lớn ông chủ đều cho người tổ chức chút mặt mũi thôi chứ nghiệp vụ của công ty đa số là ở nước ngoài, cơ bản không cần thông qua tiệc rượu để đàm phán thương mại.
Thật ra mấy năm trước ông chủ rất liều mạng, bao nhiêu người khinh thường anh nhưng anh đều cắn răng tiến về phía trước, cũng may tất cả khổ tận cam lai đều đã là quá khứ.
"Lin, cô ngồi bên này một mình đi, tôi đi toilet một chút." Liêu Tâm cau mày, mùi thuốc lá trong này có chút nặng.
Lin là tên của cô thư ký, tên cô ấy chỉ có một chữ Lâm, sau khi gật đầu với thư ký, Liêu Tâm nhanh chóng đi ra ngoài.
Không khí trong lành làm lòng anh thoải mái hơn đôi chút.
Ánh trăng trên đỉnh đầu rất sáng, thật ra sau khi đến thành phố B, anh cũng chưa từng thấy ánh trăng nào trong trẻo nhưng lạnh lùng như trên núi Tuyết.
Đứng ở trên núi Tuyết ngắm trăng, chỉ cần đưa tay ra là có thể có được ánh trăng, còn ánh trăng trong thành phố lớn tuy có lớn hơn một chút nhưng cũng sẽ bị mấy tòa nhà cao tầng lớn ngăn trở.
Đứng ở bên ngoài một lúc đã có một ông chủ đến gần, hai năm trước Liêu Tâm muốn hợp tác với người này nhưng lúc đó công ty của anh còn chưa đủ tư cách.
Hai năm trôi qua, người này lại bắt đầu thay đổi sắc mặt.
Ở trên thương trường nhiều năm nên cho dù tính tình của Liêu Tâm có kém hơn đi nữa thì anh cũng học được cách giấu nội tâm đang chén ghét của mình bằng khuôn mặt không có biểu cảm nào.
Còn chưa nói chuyện vài câu, bỗng nhiên anh cảm thấy cổ tay của mình hình như có chút nóng lên.
Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng ồn ào bên trong tiệc rượu cùng với tiếng ly thủy tinh vỡ vụn vang lên thanh thúy, còn có tiếng thư ký của mình.
Anh cau mày, năm năm này Lin đã giúp anh không ít, trong lòng anh Lin là người bạn tốt, là người nhà của anh.
Mới vừa đẩy cửa đi vào, đập vào mắt anh chính là người phụ nữ mặc lễ phục dạ hội màu đỏ cầm lấy một bàn tay của một người khác, nếu như bàn tay kia rơi xuống thì sẽ rơi xuống mặt của Lin.
Người phụ nữ cau mày, lạnh lùng nói: "Nếu như ý đồ của anh là dùng loại thủ đoạn này phản đối sự thành công trong sự nghiệp của người phụ nữ, dùng thủ đoạn này để đạt được cảm giác thỏa mãn, vậy thì chỉ có thể nói, công ty của anh không thể nào phất lên nổi cũng không phải không có đạo lý.
Hao hết tâm tư mới tới được bữa tiệc rượu này nhưng lại không được ai để mắt đến nên từ xấu hổ trở thành buồn bực à?"
Cùng một giọng nói, cùng một dáng vẻ, thậm chí cũng thích mặc váy màu đỏ, còn có mái tóc dài của cô.
Dường như cô trắng lên một chút nhưng không trắng được bao nhiêu, anh thích làn da khỏe mạnh màu lúa mạch của Khuyết Chu, vì nó tượng trưng cho sức sống, tự do cùng vẻ đẹp thần bí trong đồng hoang mênh mông của cô.
Bước chân của anh như bay trên không trung, sau đó anh từng chút đi đến bên cạnh cô rồi dừng lại.
Lin nhìn thấy anh, lúc cau mày quay đầu nhìn thấy Liêu Tâm như là thấy cứu tỉnh, gọi một tiếng ông chủ, khuôn mặt kia cũng xoay lại theo, bốn mắt nhìn nhau, anh thấy nụ cười trên khóe miệng Khuyết Chu.
Còn có một âm thanh vang lên hòa với âm thanh ồn ào kia: "Đã lâu không gặp."
Nhưng bây giờ còn có chuyện khác phải giải quyết, đột nhiên Liêu Tâm cảm thấy bất mãn rất lớn với người không tôn trọng thư ký của mình, khiến mình không thể ôn chuyện với Khuyết Chu.
Khi Liêu Tâm xuất hiện, người đàn ông vốn vênh váo tự đắc chỉ chột dạ một lát, sau đó trả đũa.
"Liêu tổng, tiểu thư ký này của anh có tính cách rất kiêu ngạo, tôi chỉ muốn nói với cô ta hai câu nhưng cô ta thì tốt rồi, dám nói tôi cút.
Thế nào? Chẳng lẽ cô ta muốn biến thành Liêu phu nhân hay sao?"
Trong nháy mắt đó, người sáng suốt đều có thể nhìn ra trong vẻ mặt của Liêu Tâm hiện lên vẻ mặt cực kỳ không kiên nhẫn.
Anh sải bước đi tới, nhìn người đàn ông đang cười trước mắt: "Nếu tôi nhớ không lầm, hình như lúc trước công ty anh đã gửi bản kế hoạch muốn hợp tác với công ty tôi phải không?"
"Phải, đáng tiếc các anh chướng mắt loại công ty nhỏ như chúng tôi."
"Lúc đó tôi chỉ cảm thấy tương lai phát triển của công ty các anh không phù hợp với công ty chúng tôi, cho nên tôi từ chối, bây giờ nghĩ lại, người khác đều nói tôi trời sinh có khả năng kinh doanh, trước đây tôi không cảm thấy vậy, nhưng bây giờ tôi thật sự cảm thấy mình có loại ý nghĩ này.
Bây giờ không phải tôi chướng mắt công ty các anh mà tôi chướng mắt con người anh."
Liêu Tâm mặt không đổi sắc chắn Khuyết Chu ở phía sau lưng mình.
Phía sau Khuyết Chu và Lin chính là vách tường, là một góc chết của mọi tâm mắt, vì vậy anh gắt gao cầm lấy tay Khuyết Chu, bảo vệ cô sau lưng mình.
Chỉ có Lin mới thấy rõ tất cả một màn này, cô ấy mở to hai mắt, khiếp sợ không thôi.
Trong lòng cô ấy suy nghĩ ra vô số phiên bản.
Ông chủ đối với người ta nhất kiến chung tình hoặc là cái gì khác.
Sau đó cô ấy nhớ tới ông chủ từng nói qua đặc điểm nhận dạng về người mà anh thích.
Đậu má! Sao lại giống anh hùng cứu tiểu tỷ tỷ của chính mình như vậy!