Khuyết Phú giơ ngón tay cái lên: "Có thể, Tiểu Thuyền, sao trước kia anh không nhìn ra em có nhiều mưu kế như vậy?"
Khuyết Văn tát một cái lên đầu anh cả của mình: "Cách này của Tiểu Thuyền mới gọi là mưu kế, anh cho rằng ai cũng giống như anh, trong đầu đều muốn tìm người đi xử lý tên cặn bã kia.
Bây giờ là xã hội pháp trị, anh cho rằng anh là tổng tài bá đạo một tay che trời trong tiểu thuyết à?"
Khuyết Phú lập tức cúi đầu: "Không phải là anh đang khen Tiểu Thuyền sao?!"
Người bình thường duy nhất trong nhà chính là mẹ Khuyết.
"Con có thể tự mình giải quyết không? Nếu anh ta thẹn quá hóa giận thì làm sao bây giờ?"
"Mẹ, không sao đâu.
Con tự giải quyết được."
"Thật sự có thể giải quyết sao?" Đứa nhỏ này luôn giấu chuyện của mình ở trong lòng không nói ra, hôm nay cũng đã nói ra nhưng luôn muốn tự mình gánh vác.
Khuyết Chu cười rúc vào vai mẹ: "Con thật sự có thể giải quyết, nếu không giải quyết được, con sẽ tìm mọi người chùi đít cho con."
***
Năm giờ rưỡi ngày hôm sau, Khuyết Chu đã tỉnh.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô vô cùng có quy luật, quy luật đến mức khiến hạt vừng nhỏ nổi giận.
Trách không được đại lão có thể trở thành đại lão, ngoại trừ lúc có hoạt động ra thì không nói, vậy mà lúc không có hoạt động cũng không ngày nào rời giường quá năm giờ rưỡi sáng.
Nó lập tức báo cáo: "Tỷ tỷ, Phó Hoài Minh đã xuống máy bay rồi, còn hơn hai tiếng nữa là tới nơi." Khuyết Chu duỗi lưng một cái, tĩnh tâm đả tọa trên ban công phòng.
Cô ừ một tiếng, loại cảm giác vân đạm phong khinh này làm cho hạt vừng nhỏ nhớ tới một ký chủ mình từng dẫn theo.
Ký chủ kia xem như tương đối lợi hại, cuối cùng lên làm Nữ Đế, bễ nghễ thiên hạ, ngồi ở trên vương vị.
Chỉ là cuối cùng vẫn lạc trong quyền lực.
Bây giờ đại lão tựa như đã ngồi ở trên long ỷ Nữ Đế, quan sát chúng sinh.
Bên kia, Phó Hoài Minh vừa xuống máy bay đã đói muốn chết, anh ta tùy tiện tìm một chỗ ăn chút gì đó, xong đón xe đến địa chỉ Khuyết Chu gửi cho mình.
Xe đi tới đi lui trong thành phố, cuối cùng sau khi dừng lại ở một tiểu khu cao cấp, niềm vui sướng của anh ta hòa lẫn một chút mệt mỏi.
Nhìn tiểu khu xa hoa kia, khóe miệng anh ta điên cuồng giương lên, đồng thời cũng cực kỳ hối hận.
Nếu năm năm trước mình không từ chối Khuyết Chu, bây giờ có phải đã có thể ở trong nơi này rồi hay không.
?I
Đều do Khuyết Chu, tại sao không nói cho anh ta biết nhà mình rất có tiền chứ!
Nếu không phải sau đó anh ta vào giới giải trí này, trong lúc vô tình nghe được một người trong ngành này nói, anh ta còn cho rằng gia đình Khuyết Chu chỉ là một gia đình bình thường.
Anh ta tìm tên của tiểu khu này.
Một mét vuông hai mươi vạn.
Trong này đều là biệt thự độc lập.
Một ngôi nhà ít nhất 50 triệu.
Mà tài sản của Khuyết gia, đều là mười con số.
Ở trên xe, thậm chí anh ta còn trang điểm nhẹ cho mình, làm lại kiểu tóc.
Tài xế cau mày nhìn kính chiếu hậu.
Thanh niên bây giờ làm sao vậy???
Chẳng lẽ tiểu tử này đi theo phú bà?
Trong tiểu khu này đều là người có tiền.
Đột nhiên cảm thấy giống như phát hiện chuyện bát quái ghê gớm, người trẻ tuổi bây giờ thật sự là tay phải chân phải không đi làm việc, chỉ muốn một bước lên trời.
Đến địa điểm xuống xe, tài xế đưa Phó Hoài Minh xuống xe như đưa ôn thần.
Phó Hoài Minh đảo quanh bốn phía, kéo hành lý nặng nề còn đeo khẩu trang, sợ người khác nhận ra anh ta.
Nhưng sự thật là, hơn bảy giờ sáng, tất cả mọi người vội vàng đi làm, ra vào tiểu khu cao cấp đều là người có tiên, người có tiên đều bề bộn nhiều việc, ra ngoài mua thức ăn cũng đều là bảo mẫu hoặc là dì giúp việc, căn bản không ai quan tâm anh ta là ai.
Thậm chí cảm thấy ngày nóng anh ta còn đeo khẩu trang, nhất định là bởi vì bộ dạng quá khó coi.
Sau khi Phó Hoài Minh cam đoan hình tượng của mình không có vấn đề gì, lòng đầy chờ mong đi tới phòng bảo vệ.
"Xin chào, tôi vào tìm người."
Bảo vệ cực kỳ lạnh lùng, nhưng vẫn lễ phép hỏi: "Xin hỏi ngài có thẻ ra vào không?"
"Hả?"
"Nếu như không có thẻ ra vào, cần giấy chứng nhận ra vào, nếu như những thứ này ngài đều không có, có thể gọi điện thoại kêu người quen của ngài xuống đón ngài."
Phó Hoài Minh cho rằng Khuyết Chu hẳn là đã sớm chào hỏi bảo vệ rồi.
Nhưng nghĩ lại, bộ dáng cô tối hôm qua say khướt, nói không chừng là quên mất.
Phó Hoài Minh hít sâu một hơi, kéo khẩu trang xuống: "Tôi là Phó Hoài Minh, tôi là một ngôi sao, anh có biết Khuyết Chu không? Là cô ấy bảo tôi tới, hai chúng ta là người yêu." Bảo VỆ: "Không biết."
"," Phó Hoài Minh cả đêm ngủ không ngon, ở trên máy bay xóc nảy, bây giờ lửa giận trong nháy mắt liền bốc lên.
Nhưng cánh tay bảo vệ lộ ra hết sức to lớn, Phó Hoài Minh đột nhiên cảm thấy không tức giận nữa.
Anh ta không kiên nhẫn nói một câu được rồi, sau đó lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Khuyết Chu.
Nhưng mà điện thoại vẫn luôn đổ chuông.
Luôn hiển thị rằng điện thoại đang gọi.
Anh ta chơi gần nửa tiếng đồng hồ.
Sau đó trong lòng Phó Hoài Minh nảy lên suy đoán, sẽ không phải Khuyết Chu đang chỉnh anh ta, cố ý để cho anh ta tới nơi này nhưng lại không đi ra gặp mình, chỉ vì nhìn mình bị chê cười chứ?
Nhưng ý nghĩ này rất nhanh đã bị Phó Hoài Minh phủ định.
Bởi vì ở trong lòng anh ta, trước kia Khuyết Chu liếm chó như vậy, không có được chính mình, làm sao cô có thể làm chuyện như vậy được.
Anh ta lại bắt đầu nói với bảo vệ: "Anh cho tôi vào, tôi có thể thế chấp chứng minh thư của mình ở đây, hành lý của tôi cũng có thể thế chấp ở đây, bạn gái tôi nhất định phải nhìn thấy tôi, nếu không hai chúng tôi sẽ chia tay, mọi người đều nói thà phá mười ngôi miếu còn hơn phá một cuộc hôn nhân, chẳng lẽ anh tuyệt tình như vậy?"
Bảo vệ vẫn lạnh lùng: "Ừ"
Vẻ mặt "Tùy anh nói thế nào, người như anh tôi thấy nhiều rồi.
"Vẻ mặt đó của anh là sao hả? Cảm thấy tôi giống người lừa đảo vậy sao?!"
"Công việc của tôi không phụ trách tìm kiếm ngôi sao trên Baidu, công việc của tôi cần đảm bảo an toàn cho người ở trong tiểu khu, bây giờ anh rất khả nghị, tôi có lý do hoài nghi anh muốn quấy râầy khách hàng của chúng tôi, nếu anh không rời đi, tôi sẽ báo cảnh sát." Phó Hoài Minh hoàn toàn mất kiên nhẫn: "Tôi nói tôi là một ngôi sao!"
"Ngôi sao thì sao? Nếu hôm nay lãnh đạo đến mà không có giấy thông hành thì cũng không được vào!"
Bảo an liếc mắt một cái ở trong lòng, cái gì mà ngôi sao chứ! Tên cũng chưa từng nghe qua, còn ở chỗ này hoành hành gì chứ!
Cánh tay bảo vệ vừa đưa ra, cơ bắp to lớn khiến Phó Hoài Minh chùn bước.
Không được.
Anh ta nhất định phải nhìn thấy Khuyết Chu.
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.
Phó Hoài Minh cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là người đại diện của mình gọi tới, đoán chừng là hỏi mình sao không đi tham gia hoạt động offline.
Anh ta khẽ cắn môi, dứt khoát tắt điện thoại.
Nhìn xung quanh một vòng, nếu nơi này vào không được, vậy anh ta luôn có biện pháp có thể trà trộn vào.
Vì thế, nửa giờ sau.
Hạt vừng nhỏ lại báo cáo: "Báo cáo tỷ tỷ, tên cặn bã kia đi vòng qua một hướng khác, muốn trèo tường vào.
Anh ta thật buồn cười, loại tiểu khu cao cấp này chắc chắn nơi nào cũng có camera giám sát, sao anh ta lại ngu xuẩn như vậy chứ!"
"Bởi vì con người một khi bị lợi dục hun tâm, sẽ bị che mắt."
Bây giờ trong đầu Phó Hoài Minh toàn bộ đều là muốn nhìn thấy Khuyết Chu, sau đó lợi dụng Khuyết Chu, Khuyết Chu tựa như một kho bạc thật lớn, anh ta nhất định phải bắt lấy.
Tuy nhiên, ngay sau khi anh ta leo lên bức tường.
Xung quanh vang lên âm thanh báo động.
Phó Hoài Minh sợ đến mềm nhữn chân, trực tiếp từ trên tường vây cao ba bốn mét ngã xuống!