Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 217: Thân nữ núi tuyết (hoàn)



Chuyện thổ lộ này, Liêu Tâm đã suy nghĩ một thời gian rất lâu.

Sau khi Khuyết Phong được đưa đi nước ngoài, anh có thể cảm giác được Khuyết Chu đang chờ anh nói những lời này.

Hai người cùng nhau sống trong căn nhà mà Khuyết Chu thuê, cô cũng tự nhiên tự tại mà nằm lên trên đùi của anh, còn anh thì lại thích cắt trái cây cho cô ăn.

Liêu Tâm có loại ảo giác như bọn họ đã kết hôn từ lâu, còn nhà của cô chính là nơi tân hôn của hai người bọn họ.

Ở trong lòng Liêu Tâm, Khuyết Chu thật sự là Thần, đây là bí mật mà anh tuyệt đối không bao giờ nhắc tới.

Mặc dù người khác không tin, nhưng tất cả những gì xảy ra trong núi Tuyết, anh đều khắc ghi trong lòng.

Anh cũng không dám nhắc đến chuyện này với Khuyết Chu, sợ nếu cô thật sự là Thần, anh mà thổ lộ tình cảm của mình thì cô sẽ trở về trời.

Khi thang máy mở ra, rất nhiều khuôn mặt xa lạ, trên cổ còn đeo thẻ công ty đang cầm hoa tươi trên tay, một cô gái thừa cơ hội cô không chú ý kẹp một cái kẹp tóc lên trên đầu của cô, cái kẹp tóc này kèm theo một tấm lụa trắng rất lớn, cực kỳ giống khăn voan của áo cưới.

Mọi người hưng phấn muốn chết, vui vẻ đến mức quên mất đây là hiện trường để ông chủ thổ lộ tình cảm chứ không phải là hiện trường cầu hôn.

Tối hôm qua lúc ông chủ tự thêm mình vào trong nhóm Ngã Đặc của tất cả thành viên trong công ty nói chuyện này, mọi người ở trong nhóm đều nhanh lật tung cả cái nhóm chat mà bình thường đã náo nhiệt nay lại làm cho nó náo nhiệt hơn.

Bình thường ông chủ đều ít nói ít cười, nói năng cũng thận trọng lại lạnh lùng đến cực điểm, bây giờ lại nói mình sắp thổ lộ tình cảm với một cô gái.

Mấu chốt là ông chủ đã chuẩn bị xong mọi thứ, tìm một số nhân viên lên tầng cao nhất để hỗ trợ cho mình.

Chuyện có thể làm mà vẫn có lương thì ai không muốn làm chứ! Đi theo bước chân của nhân viên, xuyên qua hành lang đến cửa phòng làm việc đã được mở ra, Liêu Tâm đang căng thẳng cầm hoa tươi trong tay đứng ngay trước cửa sổ sát đất rộng lớn.

Một nhân viên trong đám người đánh bạo nói: "Ông chủ đừng sợ, lên điI!!"

Khuyết Chu đi đầu không nhịn được cười ra tiếng.

Cô tự nhiên hào phóng quay đầu nhìn những nhân viên kia, thản nhiên nói: "Cảm ơn mọi người đã dụng tâm như vậy, nhưng nếu như đây là thổ lộ tình cảm, tôi càng thích hai người ở chung hơn, dù gì có một số việc khi đóng cửa lại mới có thể làm được, đúng không?”

Lông mày cong cong khẽ nhếch lên làm hai chân của mấy nhân viên đứng gần Khuyết Chu mềm nhữn, suýt chút nữa đã ngã xuống sàn.

Mẹ nó, bà chủ tương lai sao có thể câu người như vậy chứ!

Cô cười trước mặt mọi người rồi nhanh chóng đóng cửa phòng làm việc lại, trong nháy mắt cánh cửa được đóng lại, vẻ mặt Khuyết Chu đã trở nên nguy hiểm, ánh mắt của cô sâu thẳm không thấy đáy, lụa trắng trên đỉnh đầu làm cho cô có ảo giác như mình đang làm cô dâu quỷ, đôi mắt trong suốt kia theo bước chân của cô đi tời gần Liêu Tâm.

"Em vẫn đang suy nghĩ, anh còn phải nhịn bao lâu nữa mới có thể thổ lộ.

Ừm... có thể nhịn hơn em tưởng tượng một chút."

Cô lại bắt đầu rồi! Liêu Tâm cảm thấy mình sớm muộn gì cũng có một ngày thật sự xảy ra vấn đề, hơn nữa nhất định là nghẹn đến chết.

Yết hầu của anh nhấp nhô hai cái, mở miệng nói: "Anh không thể chờ được nữa, chỉ là anh luôn suy nghĩ làm thế nào để công bố với toàn thế giới này biết em sẽ trở thành bạn gái của anh."

Giọng nói của anh đều đều, nhưng ánh mắt nhìn Khuyết Chu lại trở nên không thích hợp.

Khuyết Chu vẫn kề sát vào người anh, giơ tay nâng cằm của anh lên: "Phương thức anh muốn chiêu cáo thiên hạ chính là nói cho nhân viên của anh biết sao?"

"Đương nhiên không chỉ có thế." Dứt lời, Liêu Tâm chỉ ra bên ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ thủy tinh rất lớn kia là cao ốc cao nhất của Thủ đô.

Khuyết Chu từng nghe qua không ít chuyện thổ lộ tình cảm của mấy phú nhị đại hoặc là những người có tiền sẽ viết mấy chữ để nó hiển thị lên cao ốc này.

Cô cảm thấy chuyện này rất quê mùa, nhưng khi chuyện này thật sự xảy ra ở trên người mình, Khuyết Chu lại cảm thấy có chút cảm động.

Là thật sự cảm động!

Ở trong mắt nhân loại yếu đuối này là một chuyện nhỏ thường ngày, nhưng đối với cô mà nói, nó có thể là kỳ tích vĩnh viễn cũng không chạm đến được.

Nhưng không chỉ một lần, kỳ tích không thể chạm đến được này lại vì hắn mà xảy ra trên người mình.

Trên cao ốc viết mấy chữ: Tiểu Chu, em có thể cũng thích anh có được không?

Liêu Tâm lặp lại một lần nữa: "Tiểu Chu, em có thể cũng thích anh có được không?"

Nói xong anh lại giải thích: "Anh sợ em không muốn người khác biết, anh biết em không thích bị người ta nhìn trộm cuộc sống riêng tư, sợ người khác điều tra tên của mình, cho nên anh mới tự chủ trương viết là Tiểu Chu chứ không viết đầy đủ họ tên của em, em không cần phải cảm thấy không vui, anh..."

Lời còn chưa dứt, Khuyết Chu đã nhón chân hôn lên môi anh.

Bên tai truyền đến giọng nói có chút cưng chiều của cô: "Anh nói hơi nhiều rồi đó!"

Bọn họ hôn nhau trước cửa sổ sát đất, ánh sáng cao ốc và bóng đêm lờ mờ dung hợp lại với nhau, rèm cửa sổ không biết bị đóng lại từ lúc nào, ngăn cách tất cả ánh sáng xung quanh.

Vì thế bóng dáng vốn mông lung mờ ảo cuối cùng cũng không nhìn thấy đâu nữa, cũng không thấy hơi nóng lan tràn trong không khí, chỉ nghe thấy tiếng hơi thở đan xen, còn có mấy sợi tóc quấn quanh trên mặt đất đều tụ tập lại cùng một chỗ, cuối cùng biến thành câu trả lời của Khuyết Chu.

Khuyết Chu: "Vậy em đành phải đồng ý với anh thôi." Có lẽ làm thế nào Liêu Tâm cũng không nghĩ tới, cô gái nhỏ mà mình không thèm để vào trong mắt sẽ trở thành người mà mình thích nhất cả đời này.

Về chuyện này thì đương nhiên ba mẹ Liêu cũng sẽ không phản đối.

Hai người dùng tốc độ cực nhanh đính hôn, sau đó kết hôn.

Ở hiện trường hôn lễ, ba mẹ ruột Liêu Tâm còn cố gắng đến nơi gây sự, nhưng còn chưa làm gì đã bị Khuyết Chu phát hiện, sau đó bắt hai người đó lại giao cho cảnh sát.

Sau khi kết hôn, bọn họ lại đi đến núi Tuyết một lần nữa, nơi đó đã được khai phá, những câu chuyện xưa về Thần Nữ vẫn được lưu truyền một cách rộng rãi.

Nhưng sơn thôn từng có Thần Nữ đã không còn tồn tại nữa, mấy thôn dân xung quanh nói không ít người trong thôn kia đều đòi hỏi quá phận với Thân Nữ nên mới bị gặp báo ứng.

Trấn nhỏ mà Khuyết Chu từng bán dược liệu cũng phát triển tốt hơn trước một chút.

Lúc đi đến đây, không ai nhận ra Khuyết Chu chính là Thần Nữ của của thôn dưới chân núi Tuyết, thậm chí ông chủ của cửa hàng dược liệu vẫn còn sống, người đó nhìn thấy Khuyết Chu thì vẫn coi cô như là một người xa lạ, mời gọi cô cứ tự nhiên vào xem dược liệu.

"Anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?" Khuyết Chu và Liêu Tâm ngồi trên một bãi cỏ, nhìn núi Tuyết xa xa vẫn còn như cũ.

Liêu Tâm quay đầu hôn lên trán cô: "Từ lúc... ngồi trên xe bò với em."

"Lâu như vậy sao???" Khuyết Chu có chút kinh ngạc.

Liêu Tâm cười, một mặt nữ sinh như lúc này đây của cô thật sự rất hiếm khi được nhìn thấy.

Anh ừ một tiếng: "Lúc trước anh cũng cho rằng, có thể là lúc em cứu anh, hoặc là sau này em vẫn luôn giúp anh nên mới thích em, nhưng anh suy đi nghĩ lại, hình như không phải như vậy.

Lúc chúng ta ngồi trên xe bò, anh quay đầu lại, giống như bây giờ đang nói chuyện với em, một giây kia anh đã cảm thấy có một loại cảm giác rất thả lỏng và thoải mái, cảm thấy em rất đáng yêu.

Anh chưa từng cảm thấy một người có thể đáng yêu như vậy được, ngoại trừ em."

"Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.

Tiểu Chu, anh sẽ vĩnh viễn bảo vệ em."

Trước mặt núi Tuyết, anh nói ra lời hứa này, vì thế anh đã dùng thời gian cả đời của mình để chứng minh cho sự hứa hẹn của anh, vĩnh viễn bảo vệ Khuyết Chu, vĩnh viễn coi cô là tất cả của mình.

xk*

Mọi thứ của anh đều có thể bị dập tắt.

Bọn họ đều nói như vậy.

Giấc mơ của anh có nghi lễ, còn có tuyết rơi trên núi Tuyết.

Kể cả ngay cái nhìn đầu tiên khi anh thấy em.

Vì thế từ đó anh bắt đầu thoát ra được bóng tối khi gặp được em.

Anh nắm sự sống và cái chết trong lòng bàn tay.

Được em cứu khi màn đêm buông xuống.

Anh đã mơ suốt năm năm.

Nếu giờ phút này anh gõ cửa nhà em, ánh trăng cũng vừa vặn lên cao.

Anh đã sẵn sàng cho mọi thứ.

Anh bị bệnh nặng rồi.

Lúc nhìn thấy em ở ga tàu hỏa.

Đã chú định không có loại thuốc nào có thể cứu được anh.

— Liêu Tâm