Tố Tố nhìn Hình Vấn bị khống chế, lại nhìn hai người phụ nữ trước mặt.
Một người xem như tình địch của mình, mà người còn lại thiếu chút nữa giết chết mình.
Nhưng đúng như Tề Thư Nhã vừa nói, đáng giá sao?
Cẩn thận nghĩ lại, từ khi quen biết Hình Vấn tới nay, dường như chuyện gì anh ta cũng để cô ta giải quyết, loại cảm giác được khẳng định này làm cho Tố Tố cảm thấy anh ta cần mình, cảm thấy mình có giá trị.
Nhưng một thời gian sau, cô ta cũng cảm thấy mệt mỏi.
Lúc trước cô ta có tu vi cao thâm, tất cả mọi người đều tôn kính với mình, nhìn thấy mình sẽ gọi một tiếng Tố Tố tiên tử.
Nhưng đã không chỉ một lần, Hình Vấn giận dữ mắng chửi cô ta.
Cô ta chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ?
Hình Vấn giãy giụa muốn nói chuyện nhưng đều bất lực, trơ mắt nhìn Tế Tố đang do dự, mà anh ta không thể nói được cái gì.
Vốn Hình Vấn tự cho mình lợi hại hơn người bình thường rất nhiều, nhưng trò chơi này đã đánh bại tất cả lòng tự trọng của anh ta.
Thậm chí anh ta cho rằng phu nhân Hoa Hồng căn bản không phải là đối thủ của mình, nhưng không ngờ người này lại đùa giỡn mình, chỉ cân động một ngón tay đã khiến mình không thể động đậy, loại lực lượng cường đại này làm cho Hình Vấn vừa sợ hãi vừa muốn có được nó.
Nếu như... nếu như anh ta có thể khiến Khuyết Chu dạy cho mình những thuật pháp kia...
Hình Vấn quên mất bây giờ mình và thần hồn của Tố Tố còn liên kết với nhau, trong lòng anh ta có ý nghĩ gì, Tố Tố đều cảm nhận được.
Ý nghĩ trong đầu anh ta vừa mới sinh ra, vẻ mặt Tố Tố hơi biến hóa, đôi mắt tràn ngập vẻ không thể tin, đột nhiên ngước mắt lên nhìn Hình Vấn, sau đó lại cười tự giễu.
Trên khuôn mặt lạnh lùng chảy xuống một giọt nước mắt: "Vốn tôi cho rằng mình đã tìm được tình yêu đích thực, nhưng không ngờ tất cả chỉ có một mình tôi tình nguyện."
Lúc này Hình Vấn mới ý thức được ý nghĩ vừa rồi của mình đã bị Tố Tố phát hiện, anh ta lại một lần nữa vặn vẹo thân thể muốn giải thích, nhưng lúc này đây, Tố Tố không còn do dự nữa.
Cô ta tiến lên một bước: "Cô muốn tôi làm thế nào?"
Khóe miệng Khuyết Chu khẽ nhếch lên: "Rất đơn giản."
x**%
Trung tâm trò chơi...
"Trình Công!! Tân Thủ Thôn xuất hiện tình trạng loạn mã rồi!"
"Trình Công! Nhân vật trò chơi của phu nhân Hoa Hồng hiện không thể tìm thấy trên bảng trò chơi!"
"Trình Công! Vài người chơi đồng thời mất đi dấu hiệu sinh mệnh, còn có hai người kia cũng vậy."
Một đám người luống cuống tay chân, người đàn ông được gọi là Trình Công cau mày, mày nhíu chặt cũng sắp có thể kẹp chết một con ruồi.
Ông ta vỗ mạnh lên mặt bàn, lớn tiếng quát: "Được rồi, ầm ï cái gì, âm ï có thể giải quyết vấn đề sao?"
"Trình Công... nhưng Cố tổng không có sinh mệnh đặc thù, hiện tại cả nước trên dưới đều đang chú ý đến chuyện này, phóng viên đã chặn ở ngoài cửa, muốn phỏng vấn..."
Trợ lý bên cạnh cẩn thận mở miệng, sợ mình nói sai một chữ sẽ bị Trình Công còn có cái tên khác là Trình Tam Nguyên mắng chửi.
Hít sâu một hơi, từ khi có được trò chơi này tới nay, ông ta đều được người khác tôn kính, ai thấy cũng phải tôn kính gọi một tiếng Trình Công.
Nhưng bây giờ, tất cả những gì ông ta có được chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã sụp đổ.
Không được, thật vất vả ông ta mới có được tất cả.
Vì những thứ này, ông ta đã trộm thành quả của bạn thân mình, biến mình thành một kẻ trộm, còn nhốt con trai của người đó vào trong trò chơi, ngay cả học sinh biết được chân tướng cũng bị ông ta nhốt vào bên trong.
Ông ta trở thành một kẻ xấu xa, trở nên vô đạo đức để có được những điều này.
Đã không còn đường lui để đi nữa rồi!
Ông ta đứng lên, ánh mắt tàn nhẫn: "Phóng viên gì? Đuổi hết đi cho tôi, phu nhân Hoa Hồng gì chứ? Tôi không tin một nhân vật nho nhỏ trong trò chơi còn có thể tạo ra được bọt sóng gì?”
"Trình Công, ngài muốn làm gì?"
Trình Tam Nguyên hừ lạnh một tiếng: "Cung cấp tất cả trang bị tốt nhất vào tài khoản của tôi cho tôi, tôi không tin mình không sửa được bug này."
Trợ lý ở bên cạnh cực lực ngăn cản: "Trình Công, không được đâu, mười người chơi kia cũng đều là người chơi đứng đầu bảng xếp hạng, hiện tại vẫn chưa thoát ra được, nếu như ngài đi..."
Trình Tam Nguyên dừng bước, con ngươi dữ tợn nhìn chằm chằm trợ lý: "Cô đang nghi ngờ tôi sao?!"
Ông ta không bao giờ cho phép bất cứ ai nghi ngờ về mình.
Trò chơi này được chính ông ta vận hành, mỗi một trình tự bên trong cũng chỉ có mình ông ta là người rõ ràng nhất, nhất định là những người chơi kia không có bản lĩnh, biết vậy ông ta đã đi vào từ sớm rồi.
Khi Trình Tam Nguyên không quan tâm đến trợ lý ngăn cản mình mà xuất hiện trong trò chơi, ông ta đã cảm thấy ngây dại khi vừa tiến vào.
Vốn trấn nhỏ của Tân Thủ Thôn hẳn nên phồn hoa và yên bình, nhưng mà giờ phút này trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu lại bị một đám mây đen mờ mịt thay thế.
Khắp nơi đều là sương mù, liếc mắt một cái cũng không thể nhìn thấy điểm cuối.
Thậm chí những căn nhà hai bên đường phố cũng nhìn không rõ, cả trấn nhỏ đều có bầu không khí trầm lặng như một thành phố ma.
Ông ta nhịn không được cả người run lên, nhưng sau đó lại hít sâu một hơi, tự nói với mình đây trò chơi của mình, là mình sáng tạo ra thế giới ảo này, những thứ ở trong này đều phải thân phục dưới chân của mình.
Trình Tam Nguyên không chỉ nhét đầy trang bị vào ba lô của mình mà còn mang đến vũ khí có lợi nhất... một cái máy tính.
Ông ta sử dụng các kỹ năng và thiết bị của mình để giữ mình trong một phạm vi cực kỳ an toàn, sau đó bắt đầu sửa đổi loạn mã trong trò chơi.
Tuy rằng Trình Tam Nguyên là một kẻ trộm, trộm đi thứ vốn thuộc về Cố Viễn Thư, nhưng bản thân ông ta vẫn có chút tài năng.
Theo loạn mã từng chút được sửa lại, bầu trời vốn xám xịt dần dần trở nên quang đãng một lần nữa, sương mù bắt đầu dần dần tiêu tán.
Trên mặt Trình Tam Nguyên hiện ra nụ cười đắc ý, một bên sửa chữa loạn mã, một bên nói: "Cố Viễn Thư, mày viễn vĩnh đều không thể đấu lại tao, mày nên chết đi thì tốt hơn, mày chết rồi thì tao nói bản thân đã cố gắng hết sức cứu mày nhưng không được, đẩy cái chết của mày lên người của phu nhân Hoa Hồng, tập đoàn Cố thị cũng trở thành của tao!"
Vừa dứt lời, bầu trời trong xanh vừa mới khôi phục lại bắt đầu có mây đen dày đặc, sương mù chưa tan hết lại ngưng tụ lại một lần nữa.
Nụ cười của Trình Tam Nguyên cũng đọng lại trên mặt.
Loạn mã vốn được chỉnh sửa hoàn tất trên máy tính lại bắt đầu rối loạn.
Sắc mặt ông ta hốt hoảng, bắt đầu sửa chữa một lần nữa.
Nhưng dường như máy tính đã xuất hiện vấn đề, mặc kệ tốc độ sửa chữa nhanh đến cỡ nào, mây đen trên đỉnh đầu cũng như muốn đè trên đỉnh đầu của ông ta, chỉ cần ông ta giơ tay lên cao là có thể chạm đến những mây đen kia.
Trình Tam Nguyên hít sâu một hơi, cười lạnh một tiếng: "Có chút tài mọn đấy!"
Ông ta tắt máy tính, một lần nữa đeo ba lô xuất phát theo hướng đi trên bản đồ.
Trong sương mù, Khuyết Chu cũng hòa vào trong đám sương mù kia, cô mặc váy liên áo màu đen, làn váy hơi đong đưa trong gió.
Trên thắt lưng của cô là bàn tay của Cố Viễn Thư.
Là nhân vật bị phong ấn trong trò chơi, Khuyết Chu và Cố Viễn Thư không thể hủy diệt trấn nhỏ và căn nhà của phu nhân Hoa Hồng, nhưng Tố Tế thì có thể, Tố Tố dùng sức mạnh của mình hủy diệt nơi này, mà cô cũng đã đồng ý với cô ta cho cô ta một thân thể.
Cô ta lựa chọn thân thể của Tề Thư Nhã để quay về thế giới hiện thực.
Về phần Hình Vấn... Khuyết Chu hơi cụp mắt nhìn Hình Vấn nằm trên mặt đất như một thi thể.
Loại bại hoại xã hội này cứ để cho anh ta chờ đợi ở trong trò chơi này đi.
Khuyết Chu hơi kiễng mũi chân hôn lên má Cố Viễn Thư: "Nếu thành công, hẹn gặp lại."