Sau khi rời khỏi quán bar, Ngọc Điệp nhất quyết phải theo Khuyết Chu trở về nơi ở của cô.
Cô ta cười híp mắt nói: "Tối hôm qua chị nói mình không ở nhà của bác sĩ Thánh, bác sĩ Thánh và chúng tôi rất lo lắng cho chị, nên bây giờ tôi muốn đến xem chỗ ở của chị để nói lại với bác sĩ Thánh cho ông ấy yên tâm."
Khuyết Chu vạch trần lời nói dối vụng về của cô ta: "Cô có chắc chắn là bác sĩ Thánh lo cho sự an toàn của tôi không? Cô chỉ muốn làm thỏa mãn sự tò mò của mình thì có."
Ngọc Điệp hừ một tiếng: "Đương nhiên tôi tò mò xem người đàn ông nào có thể câu hồn của tỷ tỷ nhà tôi đi rồi."
Xe chạy chậm trên đường, mắt thấy sắp tới nhà Cư Hoài, Cư Mộng bắt đầu nhăn nhó, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Chị dâu, hay là chị cho em xuống ở ngã ba phía trước đi, em không vào nhà anh trai đâu."
"Cô không muốn gặp anh trai của mình sao?"
"Không phải... Lúc trước em đã cãi nhau với anh trai một trận, sợ anh trai nhìn thấy em là cảm thấy phiền."
"Không sao đâu, bây giờ anh trai của cô chưa chắc đã về nhà, hơn nữa không phải còn có tôi đây sao?"
Con ngươi của Cư Mộng dần dần sáng lên: "Chị dâu, ý của chị là, chị sẽ đứng về phía em đúng không?”
Khóe miệng của Khuyết Chu hơi nhếch lên: "Tôi có thể giúp cô giải thích, nhưng mà anh cô có trừng phạt cô hay không thì tôi không biết."
Nụ cười vừa giương lên bỗng nhiên xụ xuống, đuôi mày cũng rũ xuống theo: "Vậy chị dâu cho em xuống đi."
Xe cũng không dừng lại, mãi cho đến nhà Cư Hoài mới dừng lại.
Tâm trạng vốn mang theo nụ cười của Khuyết Chu ngưng đọng lại trong nháy mắt, cô liếc mắt nhìn Ngọc Điệp, cả hai không hẹn mà cùng mở miệng nói: "Có yêu khít"
"Ngọc Điệp, cô ở trên xe bảo vệ Cư Mộng, tôi xuống xem một chút."
"Được."
Xuống xe, Khuyết Chu mới phát hiện xe vốn đỗ ở ga ra có mấy lỗ đạn.
Cửa nhà đóng chặt nhưng phía hông cửa bị mở ra một khe hở nhỏ.
Khuyết Chu nhíu mày đẩy ra, một bàn tay phía trong bắt lấy cánh tay của cô, trên cổ cô có một thứ đồ nguy hiểm lạnh như băng.
"Là tôi." Khuyết Chu nhíu mày mở miệng.
Người phía sau vẫn không buông lỏng cảnh giác: "Rốt cuộc là ai2"
Khuyết Chu bất đắc dĩ, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt, mùi máu tươi như hòa vào cảm giác đau đớn trên cổ tay của mình, cô mềm giọng nói: "Tôi là Tiểu Bạch."
Có lẽ là nghe thấy giọng nói bất đắc dĩ của Khuyết Chu hoặc là ngửi thấy mùi vị quen thuộc trên người cô.
Cổ tay vốn bị siết chặt của cô dần dần thả lỏng, sau đó eo của cô được người đàn ông ôm lấy.
Lưng của Khuyết Chu dựa vào trong lòng ngực cứng rắn của anh, nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Cư Hoài... là vết thương do động vật cào.
Trong mắt cô bắt đầu ngưng tụ sương lạnh, lạnh giọng hỏi: "Là Hồ yêu làm à?"
Cư Hoài lắc đầu: "Không biết, dù sao cũng không phải do con người làm."
"Bọn họ đến đây vì tôi." Nói đến đây, Khuyết Chu dừng lại một chút: "Xin lỗi."
Giọng nói của cô gái cũng mềm mại như thân thể của cô, Cư Hoài cười khẽ: "Có gì đâu mà phải xin lỗi, hơn nữa đám người đó không chỉ hướng về phía cô, trong số đó cũng có kẻ thù của tôi."
Khuyết Chu ngẩng đầu nhìn anh, vừa vặn đối diện với ánh mắt thâm thúy kia, lúc nhìn cô, trong đôi mắt như chứa đựng sự thâm tình vô hạn.
"Kẻ thù của anh?" Khuyết Chu hỏi.
Cư Hoài gật đầu: "Tôi vẫn biết sau lưng kẻ thù của tôi có người có năng lực đặc thù gì đó, nhưng vẫn không nghĩ đến là yêu tinh, may mà có em xuất hiện cho tôi biết thì ra người sau lưng kia chính là yêu tinh."
Vết thương trên cánh tay của anh sâu có thể thấy xương được Khuyết Chu nâng lên.
Lòng bàn tay Khuyết Chu ngưng tụ ra ánh sáng màu trắng, những sáng màu trắng kia chiếu lên trên vết thương của Cư Hoài.
Vết thương sâu có thể thấy xương bắt đầu khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cho dù biết Khuyết Chu là yêu tinh mèo, nhưng thuật pháp này cũng khiến Cư Hoài kinh ngạc không nói nên lời.
Vết thương như vậy cho dù tìm bác sĩ tốt nhất cũng phải mất mấy tháng mới khôi phục lại bình thường.
Nhưng bây giờ không đến ba phút mà miệng vết thương dữ tợn của anh đã dần dần khép lại.
Nơi rách da tróc thịt lại một lần nữa lành lại, giống như cảnh tượng này chỉ có thể nhìn thấy trong mộng cảnh.
Cho đến khi vết thương đã hoàn toàn khép lại, ánh mắt Cư Hoài vẫn nhìn chằm chằm vào cổ tay của mình, da thịt nơi đó bóng loáng như lúc ban đầu giống như chưa từng bị thương.
Anh kinh ngạc ngẩng đầu: "Tiểu Bạch, em thật lợi hại!"
Vừa dứt lời, anh đã nhìn thấy sắc mặt vốn hồng hào của cô bắt đầu tái nhợt, cả người lung lay như sắp ngã.
"Tiểu Bạch, em làm sao vậy?”
"Trị liệu vết thương nên hao tổn tu vi, không sao đâu, tôi nghỉ ngơi một chút là được." Khuyết Chu cười với Cư Hoài: "Lo lắng cho tôi à?" Vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt Cư Hoài đều đã rút đi, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.
Khuôn mặt anh đen như đáy nồi, bỗng nhiên khom lưng, hai tay vòng qua eo và chân của cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô lên.
Khuyết Chu cười ha hả tựa người vào vai anh, nhìn chằm chằm yết hầu anh rồi nói: "Xem ra quả thật anh rất lo lắng cho tôi."
Vừa quay đầu Ngọc Điệp và Cư Mộng đã ở cửa hông nhìn chằm chằm hai người.
Ngọc Điệp: "Tỷ tỷ, đây chính là cái người câu hồn của chị đi đó à? Người khiến chị không trở về tiểu khu của bác sĩ Thánh là tiểu yêu tỉnh này sao?"
Cư Mộng: "He he he, anh và chị dâu thật xứng đôi."
Câu trước của Ngọc Điệp làm cho khuôn mặt vốn đã đen của Cư Hoài càng đen hơn, nhưng câu sau của Cư Mộng lại làm cho khuôn mặt đen của anh thành công đỏ đến tận cổ.
Anh xem nhẹ lời nói của Ngọc Điệp, mạnh miệng trách cứ Cư Mộng: "Đừng nói lung tung, không phải em nói không bao giờ trở lại đây nữa sao? Giờ trở về làm gì?"
Cư Mộng lập tức giơ tay: "Chị dâu, chị nói sẽ giúp em giải thích!"
Ngọc Điệp cười ha hả, sau khi Cư Hoài đặt Khuyết Chu lên sô pha thì cô ta chen qua bên cạnh Khuyết Chu, ôm hai tay nói: "Để tôi giải thích."
Cư Hoài nhíu mày: "Con nhà ai đây? Sao không đi học?”
Ngọc Điệp chống nạnh, cực kỳ tức giận: "Tôi không phải con nít, tôi cũng là yêu tinh, tôi ăn thịt người!"
Cô ta tức giận mở hai tay ra, cánh tay nhỏ vốn ngắn ngủn bỗng nhiên biến thành một đôi cánh màu tím xinh đẹp lóe ra ánh sáng màu lam dưới ánh nắng mặt trời.
Cư Hoài lập tức mở to hai mắt, sau đó lấy súng ống mà anh vẫn nhét trên thắt lưng ra, đưa họng súng đen ngòm nhắm ngay vào đầu Ngọc Điệp.
Ngọc Điệp cười ha hả nói: "Cái thứ này cũng muốn ngăn cản tôi?" Cô ta chuẩn bị tiếp tục mở miệng lại bị Khuyết Chu túm lấy làn váy của mình.
Khuyết Chu nhéo mi tâm, có loại ảo giác mình như đang nhìn ba đứa con nít: "Được rồi, đều là người một nhà, không cần phải như vậy."
"Ai cùng tiểu yêu tinh này là người một nhà?!" Ngọc Điệp nói.
"Không phải cô cũng nói anh ấy là tiểu yêu tinh sao?"
"Tôi là yêu tinh thật, còn anh ta không phải yêu tinh nhưng có thể câu hồn của tỷ tỷ đi, nếu anh ta thật sự là một yêu tỉnh, ví dụ như Miêu yêu hay Hồ yêu trời sinh mị hoặc người khác, vậy thì còn chấp nhận được?!"
"..." Khuyết Chu không muốn nói nhảm nữa, chỉ nhìn chằm chằm Ngọc Điệp, đáy mắt trở nên lạnh lùng.
Ngọc Điệp biết nếu mình tiếp tục nói nữa, tỷ tỷ nhất định sẽ tức giận, cô ta cúi đầu xuống, hơn nữa cũng ngậm miệng lại.
Nhưng vẫn trợn trắng mắt nhìn chằm chằm Cư Hoài như đang nhìn kẻ thù của mình.
Khuyết Chu vẫy vẫy tay với Cư Hoài: "Lại đây."
Cô ngồi trên sô pha làm cho Cư Hoài nhớ tới lúc trước mình cũng ở trên sô pha bảo Tiểu Bạch vẫn còn là hình dạng của một con mèo đi tới bên cạnh mình, hình như anh cũng nói câu nói này.
Thật ra Cư Hoài cảm thấy mình không nên đi qua, nhưng chân của anh lại không nghe sai khiến, đi qua trước một bước.