Chuẩn bị giơ máy ảnh lên chụp một tấm, lại chợt nhớ ra hai người còn chưa ở bên nhau, chỉ là Yến Thanh đơn phương thích chúa cứu thế.
Thì ra người thành phố đều gọi đây là thâm mến, dập đầu dập đầu.
Khuyết Chu nhắm mắt lại, có thể ngửi thấy mùi thơm dễ ngửi trên người Yến Thanh, đó là một loại nhàn nhạt, hỗn hợp với mùi gió.
Cô không cách nào hình dung là mùi vị gì, nhưng rất nhiều năm rất nhiều năm cô đều không thể quên, đều khắc ở trong đầu của mình.
Cái ôm bất thình lình khiến Yến Thanh thiếu chút nữa không khắc chế được dục vọng trong lòng mình, ở nơi thánh khiết này, cậu vẫn không nên nghĩ đến những chuyện loạn thất bát tao kia thì tốt hơn.
"Chị, sao chị lại chủ động như vậy?"
Khuyết Chu ngẩng đầu đầu vừa vặn ở trên ngực cậu.
Cánh tay của cô vòng quanh eo Yến Thanh, truyền nhiệt độ cơ thể của mình sang cho cậu.
Giọng cô buồn bực trong áo lông, ấm áp nói: "Cậu không thích?"
"Cậu đừng nói gì hết, sáng sớm dậy sớm nên tôi hơi mệt, muốn ôm cậu một lát."
Sau đó Yến Thanh đứng bất động.
Kỳ thật cả đêm cậu cũng ngủ không ngon.
Trước mắt toàn là màu xanh đen.
Nhưng những mệt mỏi trên thân thể, trong nháy mắt khi nhìn thấy Khuyết Chu chạy về phía mình, biến mất không còn một mảnh.
Cậu giơ tay lên, lại có chút cẩn thận hỏi: "Vậy em có thể... Ôm chị không?" "Nếu tôi nói không thì sao?"
Trong nháy mắt Yến Thanh trở nên ủy khuất, tay nâng lên cũng buông xuống: "Nếu chị không thích, em sẽ không ôm.”
Hạt vừng nhỏ: Trời ạ, đây là chó trà xanh tuyệt thế à?2?
Tay buông xuống bị Khuyết Chu nắm lấy.
Sau đó đặt lên eo nhỏ của cô.
Cho dù cách một lớp áo lông, Yến Thanh vẫn có thể cảm giác được vòng eo cực kỳ tỉnh tế dưới áo lông của Khuyết Chu.
Chiếc váy đỏ rực đêm đó, cậu cảm thấy cả đời này mình sẽ không bao giờ quên.
Khuyết Chu trêu chọc hỏi: "Cậu nghe lời như vậy sao?! Tôi không cho ôm cậu sẽ không ôm à?”
"Vâng." Yến Thanh gật đầu: "Nếu việc chị không thích, em cũng không cưỡng ép làm, nếu vậy em càng không xứng đứng chung một chỗ với chị, cho nên chị kêu em làm gì, em chắc chắn sẽ không làm điều ngược lại."
"Vậy cậu nói xem, tại sao cậu lại cài định vị vào điện thoại của tôi, ngoại trừ là một ca sĩ, cậu còn có thân phận gì?"
"Em là một hacker." Yến Thanh không chút do dự nói ra.
[Đinh, kích phát thân phận nam chính: Nam chính Yến Thanh, mười chín tuổi, nam ca sĩ đỉnh lưu giới giải trí, hacker top 3 trên thế giới.
]
Hạt vừng nhỏ đang trong quá trình chuẩn bị ngủ bật dậy, hô to một tiếng, biểu cảm ta là ai ta đang ở đâu?
Nam chính?
Nam sinh ngây thơ có hai mặt này là nam chính?!
Nó không tin!
Nam chính không phải đều là kiểu dáng lạnh lùng tàn khốc, thân mang đại khí vận, từ nhỏ đã thể hiện ra thiên phú hơn người, sau đó tuổi còn trẻ liền công thành danh toại sao? "
"..." Chờ một chút.
Hình như bề ngoài Yến Thanh chính là một bộ lạnh lùng, từ nhỏ thể hiện ra thiên phú hơn người, năm gần mười chín tuổi không chỉ là nam ca sĩ đỉnh lưu nam có vô số fan, còn là hacker top 3 trên thế giới, coi như không muốn dựa vào ba mẹ mình, bây giờ cậu cũng kiếm được khối tiền cả đời tiêu không hết.
Hơn nữa điểm quan trọng nhất... Cậu là nhân vật chính tiêu chuẩn, phải nhất định có một tuổi thơ bi thảm.
Oa đậu xanh, toàn bộ đều đủ.
Cậu thật sự là nam chính!!
Lại nhìn đại lão, giống như một bộ đã sớm biết chuyện.
Hu hu hu, chỉ có nó là một đại ngu ngốc, cái gì cũng không biết.
Khuyết Chu hơi kiễng chân, tới gân cậu một chút, ngửa đầu môi hai người cách nhau rất gần.
"Không nghĩ tới Tiểu Thanh lợi hại như vậy, chị của cậu biết không?"
Hầu kết Yến Thanh giật giật: "Không phải chị đã biết rồi sao?"
"Người tôi nói chính là Yến Nhược."
"Chị ấy vẫn chưa biết, chỉ có chị mới là người đầu tiên biết được bí mật này."
Khuyết Chu nhướng mày: "Vậy tôi rất vinh hạnh."
Hai người dán càng ngày càng gần.
Yến Thanh cảm thấy mình đã sắp đến cực hạn, nếu như còn tiếp tục ôm như vậy, dục vọng trong lòng cậu sẽ lập tức phun trào ra, thật muốn hôn lên đôi môi vừa mở vừa khép kia.
Nhưng chị sẽ tức giận.
Chính mình ngụy trang lâu như vậy, không thể vội vàng xao động như vậy, chị nhất định không thích người vội vàng xao động.
Khi Khuyết Chu buông thắt lưng cậu ra, cậu vẫn chưa ôm được Khuyết Chu, Yến Thanh lại có chút mất mát.
Bộ dáng ủy khuất kia khiến khóe miệng Khuyết Chu vẫn chưa hạ xuống.
"Cùng tôi đi dạo một chút không?”
"Được."
Lại không chút do dự mà đồng ý.
Hai người sóng vai dọc theo con đường kia đi về phía trước.
Ở nơi tương đối xa xôi này, hai người không cần đeo khẩu trang, vì không ai biết bọn họ.
Cuối con đường này hình như nối liền với trời, người ở đây gọi con đường này là Đăng Vân Lộ, nghe nói đi thẳng đến cuối con đường, là có thể lên trời.
Cho nên rất nhiều người tới nơi này để ước nguyện.
Ví dụ như, hy vọng người nhà bệnh nặng của mình có thể khỏe lại.
Yến Thanh có chút hứng thú: "Chị, em cũng muốn đi."
"Cậu đi làm gì? Từ nơi này đi đến cuối đường cũng phải mất ba ngày ba đêm."
"Dù sao mọi người cũng phải ở đây một tuần, em muốn đi, em muốn đi cầu nguyện."
Cậu giống như một đứa trẻ, Khuyết Chu hỏi cậu muốn ước nguyện điều gì?
Cậu nhìn chằm chằm Khuyết Chu nói: "Muốn vĩnh viễn ở bên chị."
Lời này tuyệt không lãng mạn, nhưng cặp mắt kia nhìn chằm chằm Khuyết Chu, bên trong chứa đầy thâm tình.
"Cậu mới quen tôi bao lâu? Mới hơn nửa năm đã thích tôi như vậy sao?"
"Em nói em đối với chị là nhất kiến chung tình, coi như là mưu đồ đã lâu, thích và yêu nếu như thật sự có thể dùng thời gian để chứng minh, vậy sẽ không có nhiều người ly hôn như vậy." Cậu nói đạo lý rất rõ ràng.
Kỳ thật trước khi nhìn thấy Khuyết Chu, Yến Thanh cũng không rõ rốt cuộc mình thích gì.
Ba nói yêu mẹ, nhưng lúc mẹ còn trẻ vẫn ngoại tình như thường, vừa ngoại tình vừa nói yêu.
Cậu cảm thấy rất buồn cười.
Có lẽ là ông trời nhìn cậu quá đáng thương.
Cho nên phái Khuyết Chu tới.
Sau đó cho cậu một nhiệm vụ, muốn Khuyết Chu ở cùng một chỗ với mình, nếu như không làm được, sẽ tước đoạt quyền lợi vĩnh viễn yêu người khác và được yêu của mình.
Tuy ở đây nhiệt độ rất lạnh, nhưng tia cực tím rất mạnh, gió cũng rất lớn.
Hai má Yến Thanh bị thổi đến đỏ bừng.
Cậu vỗ vào mặt mình mấy cái: "Em muốn hoàn thành một nhiệm vụ là khiến chị thích em, em nghĩ hẳn nên kéo dài thời gian lâu một chút, để cho chị có thể hiểu rõ em hơn, nhưng chị rất thông minh, đã sớm biết rằng em đang ngụy trang, không biết nhiệm vụ của em có thể hoàn thành không?"
"Cậu coi việc làm tôi ở bên cậu là một nhiệm vụ của mình sao?" Khuyết Chu cố ý nói không tốt.
Yến Thanh lắc đầu trên đỉnh đầu có diều hâu bay qua.
Cậu đứng dưới bầu trời xanh ngàn dặm không mây, đón gió nói: "Đây không phải là nhiệm vụ, đây là số mệnh của em, em cảm thấy nói ra chị nhất định sẽ cảm thấy em mồm mép trơn tru."
"Nhưng khi em nhìn thấy chị, trong đầu em có một giọng nói đang nói với mình."
"Nhất định phải yêu chị, ở bên chị, đây chính là số mệnh của em."