Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 35: Nữ minh tinh đỉnh lưu (35)



Ánh mắt Khuyết Chu lạnh đi: "Bao nhiêu người đang theo dõi?"

"Ta... Ta chỉ có thể kiểm tra đo lường được phạm vi mười km, những thứ khác..."

Lời còn chưa nói xong, nó đã cảm nhận được linh khí của Khuyết Chu trong nháy mắt chui vào trong linh đài và màn hình phát sáng của nó, sau đó quyền hạn của nó liên từ phạm vi mười km tăng đến một trăm km, thậm chí có thể nhìn hết toàn bộ trấn nhỏ này.

Hạt vừng nhỏ: "2IIIII"

Có chuyện gì vậy?

Chỉ mới nháy mắt mà quyền hạn của nó có thể tăng lên đến mức như vậy???

Đây chẳng lẽ là cảm giác nằm không cũng thắng sao?

Quá đã... Quá sảng khoái!!

Đuôi của hạt vừng nhỏ cũng đang run rẩy: "Tỷ... Tỷ tỷ... Ta... Ta... Ta có thể làm trâu làm ngựa cho tỷ suốt cuộc đời."

Khuyết Chu: "Mi là rắn, không phải trâu ngựa."

"Đều giống nhau, ta cũng có thể làm trâu làm ngựa cho tỷ!!" Lời này giống như có chỗ nào không đúng.

Quên đi, không thích hợp thì không thích hợp, có thể nằm không cũng thắng, làm trâu ngựa thì tính là gì!!!

Quyên hạn gia tăng khiến hạt vừng nhỏ lập tức tỉnh táo lại, nháy mắt như uống máu gà, đừng hỏi vì sao rắn muốn uống máu gà, vì bây giờ đây cơ thể của nó đều tràn đầy năng lượng.

Trên màn hình trong nháy mắt hiển thị, ngoại trừ hai chiếc xe của tổ làm phim, phía sau còn có ít nhất bốn chiếc xe việt dã đi theo.

Không chỉ có thế, dưới chân núi tuyết đã có hai chiếc xe đang đậu ở nơi đó.

Trên núi còn có gần mười người.

Khuyết Chu chỉ có thể nghĩ đến một người... Người giàu có mà Phó Hoài Minh đang dựa vào, Hạo Hoa.

"Tỷ tỷ, Phó Hoài Minh đang ở phía sau chiếc xe đầu tiên, Hạo Hoa kia cũng ở đây."

Đám lâu la này đối với tỷ tỷ mà nói, quả thực là chuyện nhỏ.

Cô động động ngón tay, những người này đều có thể trong nháy mắt tan thành mây khói.

Nhưng Khuyết Chu cũng không có ý định vận dụng linh khí của mình trên diện rộng, cô liếc mắt nhìn bầu trời, ánh mắt lại hiện lên tia tối tăm, nếu vận dụng linh khí trên diện rộng ở thế giới không có linh khí, rất khó cam đoan có thể bị đám người kia phát hiện hay không.

Đám người kia là những vị thần vĩ đại.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua, Tần Lâm phát hiện vẻ mặt Khuyết Chu không thích hợp, tưởng là cô không thoải mái, vội vàng kéo chặt quần áo của cô.

"Có phải có chỗ nào không thoải mái không? Em nói xem, em đã gầy rồi lại còn mặc ít như vậy, tuy rằng em là nữ minh tinh, vậy cũng phải chú ý hình tượng chứ."

Ánh mắt Khuyết Chu ấm áp hơn một chút: "Có người theo dõi chúng ta."

Trong xe lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Khuyết Chu.

Tần Lâm chậm lại vài giây: "Cái gì... Cô có ý gì?"

"Chính là như cô nghĩ, tấp vào lề, mọi người đều ngồi vào xe phía sau, tôi lái chiếc xe này dụ những người kia đi, mọi người ở chỗ này chờ tin tức của tôi."

Tần Lâm cảm thấy cô nói rất đơn giản, giống như có người theo dõi là chuyện nhỏ.

Nhưng bình thường Khuyết Chu đều mang theo ý cười nhàn nhạt, mặc dù trên môi nở nụ cười nhưng sâu trong ánh mắt là sự lãnh đạm vĩnh viễn không thấy điểm cuối, làm cho người ta không thể đoán ra được tâm tư của cô.

Nhưng giờ phút này, ngay cả một chút ý cười kia cũng không có, trong ánh mắt cô chỉ còn lại sự lạnh lùng.

Lạnh hơn tuyết trên núi tuyết.

Nó không phải là theo dõi đơn giản.

Tần Lâm bỗng nhiên nhớ tới Khuyết Chu là đại tiểu thư trong nhà giàu có.

Chẳng lẽ là người trong hào môn nào đó định bắt cóc cô?

Trong đầu cô ấy suy nghĩ một đống lộn xộn.

Cuối cùng tổng kết ra... Cô ấy không thể đồng ý với Khuyết Chu được.

Cô không thể để Khuyết Chu một mình dẫn đám người xấu đi như vậy, nhưng xung quanh không có cảnh sát.

Lần đầu tiên, Tân Lâm cảm thấy tứ cố vô thân.

Khuyết Chu lặp lại một lần nữa: "Các người ở chỗ này chờ tôi là được rồi, tôi sẽ trở vê trước chạng vạng hôm nay."

"Không..." Tân Lâm còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt Khuyết Chu chế trụ.

"Tôi là kim chủ, nghe lời tôi."

Mười phút sau...

Khi Khuyết Chu một mình lái xe chạy như bay rời đi, Tần Lâm cùng mọi người ngồi ở trên xe phía sau, phiền não điên cuồng gãi đầu.

Cô ấy thử báo cảnh sát nhưng tín hiệu ở đây đã không thể dùng từ kém để hình dung.

Bây giờ việc duy nhất mà cô ấy có thể làm là ở chỗ này, sau đó đợi Khuyết Chu trở về.

xxx

Trên chiếc xe việt dã màu đen.

Phó Hoài Minh ngồi ở ghế sau, anh ta mặc quần áo rất dày, ngồi bên cạnh một người đàn ông mặt có sẹo.

Người lái xe phía trước bỗng nhiên mở miệng: "Hạo tổng, người trên xe Khuyết Chu đều đã xuống, cô ta tự lái xe đi."

Hạo Hoa nhíu mày, sau đó trong mắt hiện lên một tia hứng thú.

Trên mặt già nua hiện đầy nếp nhăn, trong nếp nhăn cất giấu lệ khí, bao gôm cả ánh mắt sắc bén của hắn ta: "Đây là đã phát hiện chúng ta?"

Trước mắt xem ra, rất có thể.

"Nếu đã phát hiện, vậy đuổi theo đi, chết quá nhiều người cũng không tốt, chết một mình cô ta cũng dễ tạo ra hiện trường giả, tăng tốc độ theo sau."

Hạo Hoa xoay người nhìn Phó Hoài Minh, hắn ta giơ tay nắm cằm Phó Hoài Minh, thấp giọng nói: "Bây giờ hài lòng chưa?"

"Hài lòng, nhưng cô ta còn chưa chết, tôi còn chưa hài lòng lắm." Trong mắt Phó Hoài Minh toát ra hận ý.

Nếu không phải vì Khuyết Chu, anh ta cần gì phải sống uất ức như bây giờ, còn cần cùng lão trung niên này...

Anh ta càng nghĩ, lửa giận trong lòng lại càng sâu, bây giờ anh ta muốn đứng lên cũng rất khó khăn!

Rõ ràng là lựa chọn của anh ta, nhưng Phó Hoài Minh đều đẩy tất cả sai lâm của mình cho Khuyết Chu.

Nếu như lúc trước Khuyết Chu không đuổi tận giết tuyệt, anh ta cũng không cần bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, cũng còn có thể tiếp tục ở trong giới giải trí, nói không chừng bây giờ anh ta đã hot rồi cũng nên!

Anh ta phẫn hận nghĩ.

Xe càng chạy càng nhanh.

Chợt, phanh gấp một cái.

Xe đột ngột dừng lại, thân thể Phó Hoài Minh không tự chủ được xông về phía trước, đầu đụng vào ghế ngồi phía trước, anh ta đau đến hít một hơi lạnh.

Anh ta chửi ầm lên: "Anh biết lái xe không?! Không biết lái xe thì cút đi!"

"Xin lỗi Phó tiên sinh, thật sự rất xin lỗi."

Cấp dưới đang lái xe trong lòng trợn trắng mắt.

Ỷ vào việc ông chủ thích liền muốn làm gì thì làm, một người đàn ông cao to mà ghê tởm muốn chết, còn không biết xấu hổ ở trước mặt hắn ta khoa tay múa chân.

Hết nói nổi, thật sự là hết nói nổi mà!

Hắn ta vừa im lặng vừa dừng xe.

Phía trước đã đến chân núi tuyết.

Con đường bắt đầu gồ ghề và cũng trở nên lạnh hơn, không thích hợp để lái xe.

Phó Hoài Minh lạnh đến run cả người.

Xe của Khuyết Chu bị xe của Hạo Hoa vây ở giữa.

Phó Hoài Minh cười lạnh một tiếng: "Con lừa ngu xuẩn, còn tưởng rằng mình có thể chạy thoát?”

"Bảo bối không cần gấp, đợi lát nữa bắt được cô ta, em muốn thế nào thì làm, chỉ cần em vui là được rồi."

"Cảm ơn Hạo tổng-" Phó Hoài Minh lập tức thay đổi giọng điệu, mang theo sự lấy lòng, điều này làm cho Hạo Hoa rất hưởng thụ.

Chiếc xe bị vây ở giữa dừng lại không động đậy, cuối cùng động cơ cũng không có âm thanh.

Sau đó cửa xe bị mở mạnh.

Một người phụ nữ mặc áo đỏ xuất hiện trong núi tuyết này.

Trở thành điểm đỏ duy nhất giữa trời và đất.

Đỏ như lửa.

Xiêm y của cô nhìn cực kỳ đơn bạc, nhưng hạt vừng nhỏ biết, đại lão vừa thay quần áo trong nháy mắt, đây là một bộ xiêm y có pháp khí cực phẩm.

Thủy hỏa bất xâm, vả lại có thể chống đỡ rét lạnh.

Nhưng mà đối với đại lão mà nói, nơi này hình như cũng không tính là lạnh.

Một thân ăn mặc này của cô khiến Phó Hoài Minh ở trên xe cười nhạo ra tiếng.

Diễn một bộ phim cổ trang, thật coi mình là võ lâm cao thủ? Khuyết Chu, cô cứ chờ ở chỗ này chết không có chỗ chôn đi.