Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 56: Thật ra bá tổng là tử trạch (9)



Khuyết Chu biết rõ Trâu Tử Minh là kiểu người gì, nội tâm vừa tự ti vừa tự phụ.

Điều kiện gia đình anh ta không tốt lắm, nhưng lại thấy quá nhiều phồn hoa, không muốn trở lại quê nhà của mình, cảm thấy nơi đó đã không xứng với mình.

Nhưng muốn nói cố gắng phấn đấu, anh ta tựa như cũng không quá giỏi.

Cả ngày chỉ muốn kiếm được lợi ích từ người khác, hận không thể nhắm mắt lại là có người đưa tiền đến tay mình.

Nói thật, ai mà không muốn.

Nhưng đại đa số mọi người có thể phân biệt rõ giấc mơ và hiện thực, vừa tỉnh dậy vẫn sẽ cố gắng làm việc, cố gắng học tập.

Trâu Tử Minh lại vọng tưởng lợi dụng người khác, thực hiện giấc mộng hoang đường này.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Khuyết Chu đều tan tâm đúng giờ.

Lúc đồng nghiệp còn đang tăng ca, cô đã sớm đeo túi của mình lên lưng thoải mái rời đi.

Một thời gian sau, người trong phòng làm việc đã bắt đầu có chút phê bình kín đáo.

Hôm nay Khuyết Chu đeo ba lô định rời đi, đồng nghiệp bên cạnh nhìn cô một cái: "Khuyết Chu, cô lại tan ca rồi?"

Khuyết Chu ừ một tiếng: "Đã đến giờ tan tâm, hôm nay mọi người cũng tăng ca?"

"Đúng vậy, chúng tôi không có phúc khí như cô, có thể được lãnh đạo khen ngợi, cô không cần tăng ca nhưng chúng tôi phải tăng ca."

Đồng nghiệp kia thở dài, lời trong lời ngoài đều nói Khuyết Chu không tăng ca là bởi vì có quan hệ tốt với lãnh đạo.

Bên cạnh có người nói tiếp: "Đúng vậy, thật hâm mộ cô có quan hệ tốt với lãnh đạo ghê, lần sau cũng dạy chúng tôi cách tạo quan hệ tốt với lãnh đạo đi." Khuyết Chu nhướng mày: "Muốn học?"

Đồng nghiệp ngẩn người, không ngờ cô thật sự có bí quyết, gật đầu: "Có chút muốn."

"Được." Khuyết Chu lấy di động ra, gọi điện cho lãnh đạo ở trước mặt mọi người.

Khi giọng nói của lãnh đạo từ đối diện truyền đến, đồng nghiệp vừa rồi còn tỏ ra vẻ mặt tò mò tám chuyện, trong phút chốc thay đổi sắc mặt cực nhanh.

Cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, trong nháy mắt cướp lấy di động trong tay Khuyết Chu, luống cuống tay chân cúp điện thoại.

Cô ta cất cao giọng, có chút lo lắng rống lên với Khuyết Chu: "Cô làm gì vậy!"

Khuyết Chu nhún vai: "Không phải cô nói muốn biết vì sao tôi có quan hệ tốt với lãnh đạo như vậy sao?"

"Khuyết Chu, có phải cô cảm thấy bây giờ mình được thăng lên chức phó bộ trưởng, lại ký được một hợp đồng lớn, bây giờ lãnh đạo lại quan tâm cô thì cô cảm thấy mình hơn người hả?"

Trận cãi vã bất thình lình làm cho cả văn phòng đều lâm vào trâm mặc.

Khuyết Chu liếc mắt nhìn thấy ánh mắt Trâu Tử Minh nhìn qua đây, nhưng hiển nhiên anh ta sợ hãi nên không muốn đứng ra nói giúp cho mình.

Cô cười khẽ: "Cái nồi này tôi gánh không nổi, hợp đồng kia vốn là muốn đưa cho cô, nhưng cô nói cô quá bận nên chuyển qua cho tôi, tôi tốn thời gian một ngày làm xong hợp đồng mà một tháng cô cũng không làm xong, còn nhận được hợp tác với công ty lớn, tôi không gánh nổi, chẳng lẽ cô gánh nổi chắc?"

Ngoài cửa hoàng hôn đã buông xuống.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy bó sát màu xanh sẫm với dây đeo và một chiếc áo cardigan rất mỏng.

Xương quai xanh xinh đẹp ở dưới áo hở cổ như ẩn như hiện, dáng người trước kia luôn bị che lại bây giờ được bày ra một cách hoàn mỹ, Khuyết Chu thay đổi, toàn bộ người trong phòng làm việc đều có thể nhìn ra.

Trở nên tự tin hơn, mặc dù vẫn không thường xuyên trang điểm hoặc chỉ trang điểm nhẹ.

Nhưng mỗi ngày cô đều thoa son môi đỏ nhất, lại không đột ngột chút nào, đôi môi đỏ mọng màu phục cổ phối hợp cùng váy màu xanh đậm trên người cô lại càng tăng thêm sức quyến rũ, xinh đẹp làm cho người ta không dời mắt được.

Ngay cả đồng nghiệp nháo không thoải mái với cô, đều giật mình sửng sốt, vài giây sau mới phản ứng lại được, vừa rồi Khuyết Chu là đang châm chọc cô ta.

"Khuyết Chu, cô đang châm chọc tôi?" Đồng nghiệp kia mở to hai mắt nhìn.

Mọi người xung quanh đều đang xem kịch hay.

Khuyết Chu lắc đầu: "Tôi chỉ trần thuật sự thật, không muốn châm chọc cô, mấy ngày nay mấy người nói ra nói vào sau lưng tôi, không phải tôi không nghe thấy, cũng không phải không dám cãi lại cùng mấy người, tôi chỉ cảm thấy không cần thiết, nhưng cũng không có nghĩa là tôi thích bị trở thành đề tài buông chuyện của mấy người."

Ánh mắt cô quét qua một vòng.

Trong nội dung vở kịch gốc, mặc dù nguyên chủ đã lên làm phó bộ trưởng, nhưng đồng nghiệp trong văn phòng vẫn không coi cô ấy là lãnh đạo.

Trước kia bảo cô ấy mang cà phê, sau khi lên làm phó bộ trưởng vẫn sai bảo cô ấy mang.

Trước kia sai cô ấy làm một số việc vặt nhỏ, sau khi lên làm phó bộ trưởng vẫn sai khiến cô ấy như thường.

Nguyên chủ vẫn cảm thấy nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, dù sao tất cả mọi người đều là người cùng một văn phòng cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, rất nhiều chuyện thuận tay thì giúp một đỡ một chút là được.

Nhưng cô ấy lại không biết, đám người trong văn phòng này, kỳ thật đại đa số người đều là sói mắt trắng.

"Tôi nói thế nào cũng là phó bộ trưởng, tôi tự mình cố gắng có được, tùy mấy người nói tôi sĩ diện hoặc là hay ra vẻ thế nào, sự thật tôi là cấp trên của mấy người là không thể thay đổi được, tôi còn rất ghi thù, lần sau nếu tôi nghe thấy ai nói ra nói vào sau lưng tôi thì tôi sẽ trực tiếp nói cho lãnh đạo, quan hệ giữa tôi và lãnh đạo quả thật rất tốt nha."

Khuyết Chu cười cầm lấy túi xách của mình, bàn tay xinh đẹp vẻ một vòng trong không khí rồi vuốt tóc mai về phía sau tai.

Dáng người xinh đẹp hấp dẫn biến mất trong phòng làm việc, trong nháy mắt lúc cô rời đi, tiếng xì xào bàn tán lại nổi lên.

Nữ đồng nghiệp vừa rồi nói chuyện với cô tức giận túm lấy đồng nghiệp bên cạnh bắt đầu mắng.

Nhưng còn chưa nói ra khỏi miệng, giọng nói của Khuyết Chu lại vang lên ở cửa phòng làm việc: "Những lời cô nói, tôi sẽ nhớ kỹ."

Nữ đồng nghiệp kia sợ tới mức thét chói tai một tiếng, thậm chí không dám quay đầu nhìn.

Cảm giác áp bức khủng bố kia, còn có khí tràng mạnh mẽ bao phủ toàn bộ văn phòng.

Lần này Khuyết Chu đi thật, toàn bộ văn phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Hạt vừng nhỏ rất sảng khoái ở trong không gian hệ thống.

Đi theo đại lão chính là vui sướng như thế, chỉ cần nằm cũng có thể thắng, tận mắt nhìn thấy đại lão từ chối đồng nghiệp trong công việc.

A, đại lão thật sự rất cứng, nó thật sự rất sảng khoái.

Sau đó lại cảm thán, cảm giác nằm thắng thật sảng khoái!!!

Khuyết Chu vừa ra khỏi cửa công ty, điện thoại di động đã truyền đến tiếng nhắc nhở.

Trâu Tử Minh nhắn tin cho cô, bảo cô chờ mình ở cửa công ty.

Hạt vừng nhỏ xì một tiếng: "Anh ta cho rằng anh ta là ai, còn muốn tỷ tỷ chờ anh ta, cho rằng mình là một đại minh tinh ghê gớm gì đó hay gì?" Ngón tay chuẩn bị xóa tin nhắn đi, ngay khi sắp ấn nút xóa, Khuyết Chu lại thay đổi suy nghĩ.

Cô mở đoạn ghi âm ra.

Mười phút sau.

Trâu Tử Minh thở hồng hộc xuất hiện trước mặt Khuyết Chu.

Ở cửa công ty trên cơ bản không có người, người tăng ca đã tăng ca, không tăng ca thì cũng đã sớm về nhà.

Khuyết Chu đứng dưới hoàng hôn, nhìn xa xa, ráng chiều như mạ lên người cô một tầng ánh sáng.

Trâu Tử Minh lại rung động không thôi.

Thậm chí anh ta có chút căng thẳng, đi tới bên người Khuyết Chu, nhăn nhó hỏi: "Vừa rồi chị cãi nhau cùng với mọi người, chị có tức giận hay không?"

Đây là câu hỏi nhảm nhí gì vậy?

Khuyết Chu liếc anh ta một cái: "Vẫn ổn, tôi sẽ không so đo gì với bọn họ, đạo bất đồng bất tương vi mưu."

"Chị đừng nóng giận, hôm nay em đến là muốn hỏi chị, ngày mai có thể đi ăn một bữa cơm cùng em không?”

Anh ta cụp mắt, nhìn nhu thuận lại đơn thuần, trách không được ngay từ đầu nguyên chủ bị anh ta mê hoặc.

Khuyết Chu cười khẽ, tiếng cười như chuông đồng, rơi xuống bên tai Trâu Tử Minh.

Tim anh ta lại đập kịch liệt.

"Được, cậu hẹn nơi đi, tôi nhất định sẽ đến."