Cái ly trong tay Lâm Dập rơi xuống, đập vào trên mặt bàn phát ra tiếng vang thanh thúy.
Trợ lý Lý hoảng sợ, chột dạ vội vàng quay đầu nhìn Khuyết Chu và Trâu Tử Minh cách đó không xa.
Cũng may không bị phát hiện, vừa mới thở phào nhẹ nhõm xong, lúc ngẩng đầu lên lại thấy ánh mắt u ám của ông chủ nhà mình đang nhìn chằm chằm mình, giống như muốn ném mình ra ngoài cửa sổ.
Theo bản năng cậu ta co rúm lại một chút: "Ông chủ, có phải tôi... Nói sai cái gì không?”
"A, cậu nói xem?”
"Tôi..."
Lâm Dập quay đầu nhìn về phía Khuyết Chu, anh chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cô gái, trên khuôn mặt tinh xảo kia treo nụ cười nhàn nhạt.
Đang cười cái gì vậy chứ!
Âm thanh ồn ào xung quanh rơi vào tai anh, anh nghe không rõ hai người bọn họ đang nói cái gì.
Chỉ cách một khoảng, mông lung nghe thấy Khuyết Chu nói cái gì đó mà: "Mua nhà, ở bên nhau."
Bọn họ muốn ở bên nhau?
Chẳng lẽ đã bàn chuyện cưới gả?
"Cậu nói xem, hai người bọn họ có ở bên nhau không?" Lâm Dập chợt mở miệng.
Trợ lý Lý lập tức gật đầu: "Tôi có đi hỏi lãnh đạo của Khuyết Chu, ông ta nói với tôi ông ta quan sát hai người ba ngày, trên cơ bản Khuyết Chu không để ý đến người tên Trâu Tử Minh này, năng lực nghiệp vụ của Trâu Tử Minh rất bình thường, lúc đi làm cũng rất lười biếng, theo đạo lý mà nói, Khuyết Chu không thể nào để ý đến Trâu Tử Minh.
Ông chủ, vừa rồi là tôi miệng tiện nói lung tung..."
Đến bây giờ cậu ta vẫn không rõ tại sao ông chủ đột nhiên lại vừa thấy đã yêu với một nhân viên công ty người khác.
Tuy rằng Khuyết Chu này lớn lên quả thật rất đẹp, còn vô cùng có khí chất.
Nhưng theo tính cách này của ông chủ cậu ta, theo đuổi con gái nhà người ta còn muốn mang theo cậu ta, rõ ràng muốn xin wechat của người ta, chính mình không dám thêm, lại dùng wechat của cậu ta thêm.
Người này cũng thật là rắc rối.
Lâm Dập liếc cậu ta một cái, trợ lý Lý lập tức ngậm miệng lại.
Khuyết Chu và Trâu Tử Minh ăn cơm mất gần ba tiếng đồng hồ.
Cho đến khi hai người đứng dậy rời đi, Lâm Dập vẫn chậm chạp không nhúc nhích.
"Ông chủ, muốn đuổi theo không?"
Cửa phòng ăn bị mở ra, bên ngoài cửa sổ đèn đỏ trụy lạc, xe cộ trên đường tới lui tấp nập.
Khuyết Chu khoác áo choàng xinh đẹp, cùng Trâu Tử Minh rời khỏi tâm mắt Lâm Dập.
Anh lắc đầu nói: "Về công ty."
"Hả?"
"Có cần tôi nói lại lân thứ hai không?"
"Không không không, về công ty, về công ty."
Lâm Dập cảm thấy tình cảm của mình không thể giải thích được, chẳng qua Khuyết Chu chỉ giống dáng vẻ của nhân vật mình thích mà thôi.
Anh đang làm chuyện hoang đường gì vậy?
Đi theo người ta đến công ty, đi hỏi thăm tin tức của người khác, hôm nay lại còn đi theo người ta đến nhà hàng nghe lén người ta nói chuyện.
Đây không phải là biến thái chuyên theo dõi người khác mà bạn tốt chơi game của mình thường xuyên nói sao?
Anh phải tỉnh táo lại.
Bây giờ anh cần phải làm việc thật tốt, để cho mình nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ăn cơm xong, Trâu Tử Minh cứ nhất quyết phải đưa Khuyết Chu về nhà.
Sau khi Khuyết Chu gọi xe, anh ta lại sửa miệng nói mình có chút chuyện cần phải quay về công ty một chuyến, bảo Khuyết Chu tự mình về nhà, sau khi về nhà nhất định phải gửi tin nhắn cho anh ta.
Hạt vừng nhỏ thiếu chút nữa cười ra tiếng, hơn sáu trăm tệ tiền cơm khiến cho tra nam phá sản, thật sự là cười rụng răng mà.
Sau khi lên xe taxi, ánh mắt vốn mang theo ý cười của Khuyết Chu trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
Tay cô bấm hai cái trên điện thoại di động.
Sau đó nhập một chuỗi số vào wechat.
Một danh thiếp xuất hiện trong tâm mắt của Khuyết Chu và hạt vừng nhỏ.
"Đây là..." Hạt vừng nhỏ hơi híp mắt, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc.
Khuyết Chu: "Là wechat của cô gái mang thai giúp Trâu Tử Minh ở quê."
Cũng không phải do trí nhớ của cô tốt.
Trong nội dung vở kịch, cô gái này thêm nguyên chủ không biết bao nhiêu lần, ngay từ đầu nguyên chủ đồng ý lời mời kết bạn, sau đó dưới sự lừa gạt của Trâu Tử Minh, thật sự cho rằng cô gái này là kẻ lừa đảo.
Sau đó số wechat này mỗi ngày sẽ thêm cô ấy vài lần.
Thế cho nên cái số wechat này đối với cô thật sự là có ấn tượng sâu sắc.
Nói đến cái này, hạt vừng nhỏ lập tức hết buồn ngủ, nó là một con cá chép, à không, là rắn nằm không cũng thắng, rất có hứng thú hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ dự định ngã bài trực tiếp cùng cô gái này sao?"
Từ sau khi đi theo Khuyết Chu, hạt vừng nhỏ đột nhiên cảm nhận được niềm vui khi làm nhiệm vụ.
Không chỉ cảm thấy làm nhiệm vụ rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có thể dành ra thời gian đến buôn chuyện cùng đại lão.
Ví dụ như bây giờ, nó đang rục rịch: "Tỷ tỷ, lúc trước ta tra được một số thông tin về cô gái này và Trâu Tử Minh quen biết nhau như thế nào, tỷ tỷ có muốn xem không?"
Khuyết Chu nhướng mày: "Hạt vừng nhỏ bây giờ càng ngày càng chuyên nghiệp, ta còn chưa nói mà mi đã làm những chuyện này trước rồi?"
"Đó là điều đương nhiên, mỗi ngày tỷ tỷ làm nhiệm vụ mệt như vậy, ta nhất định phải học tập theo tỷ tỷ nha!"
Con rắn nhỏ lắc lư thân thể của mình, phun lá thư màu hồng nhạt ra ngoài.
Từ trước đến nay, sở thích của Khuyết Chu không giống với người khác, người bên ngoài thích nuôi mèo nuôi chó, thỏ hay các loại đồ vật đáng yêu gì đó.
Nhưng cô thì ngược lại, thích nuôi độc xà mãnh thú, trước kia có nuôi một vài con.
Nghĩ tới trước kia, trong mắt Khuyết Chu loé lên một tia sát ý, nhưng rất nhanh lại bị đè xuống, tâm mắt một lần nữa trở lại trên di động.
Cô nhấn nút thêm bạn tốt.
Hạt vừng nhỏ cũng chia sẻ tin tức mình tra được lúc trước cho Khuyết Chu.
Nữ sinh này tên là Vương Thiếu Khanh, trong kịch bản gốc, giọng điệu của Vương Thiếu Khanh khi lần đầu tìm được nguyên chủ còn không có không tốt như vậy, thậm chí giọng của cô ta còn mang theo một chút cầu xin và nức nở, gửi rất nhiều tin nhắn âm thanh cho nguyên chủ, hỏi cô ấy và Trâu Tử Minh cuối cùng là quan hệ gì.
Nhưng lúc đó Trâu Tử Minh cũng có mặt tại đó, anh ta qua loa lừa gạt nguyên chủ, không quá hai ngày sau thì lấy cớ người trong nhà sinh bệnh, sau đó cô gái này thêm bạn bè với nguyên chủ lần nữa, nhưng giọng nói lại vô cùng hùng hổ dọa người.
Thật giống như người nói chuyện với nguyên chủ không phải là cùng một người vậy.
Vương Thiếu Khanh và Trâu Tử Minh coi như là lớn lên bên nhau từ nhỏ, chỉ là điều kiện trong nhà không tốt lắm, lúc học trung học cơ sở đã thích Trâu Tử Minh, hai người vẫn luôn yêu sớm.
Sau đó nhà của Vương Thiếu Khanh xảy ra biến cố, dẫn đến cô ta không có cách nào tiếp tục học đại học, thậm chí trung học phổ thông còn chưa học xong đã về nhà.
Khi đó Vương gia và Trâu gia cũng đã ngầm thừa nhận sau này hai người sẽ ở bên nhau.
Nhưng Trâu Tử Minh người này dã tâm ngất trời, anh ta có thành tích tốt, nhất là thi đậu đại học, sau khi đến thành phố lớn hơn thì càng không có khả năng nhìn trúng cô gái vẫn luôn đợi ở nông thôn như Vương Thiếu Khanh.
Chướng mắt thì chướng mắt.
Nhưng chỉ phí học đại học của Trâu Tử Minh không thấp.
Anh ta còn có hai em trai, đều cần phải đi học, đều phải ăn uống.
Cho nên học phí và sinh hoạt phí học đại học đều là tiền Vương Thiếu Khanh làm công kiếm được, Vương gia còn bỏ ra một phần, cung cấp cho Trâu Tử Minh.
Bây giờ Vương Thiếu Khanh mang thai, người nhà hai nhà đã thương lượng qua mấy tháng nữa thì kết hôn, nếu không đợi bụng lớn rồi làm hôn lễ thì rất khó coi.
Nhưng Trâu Tử Minh lại gặp được Khuyết Chu.
Nếu như có thể lừa được Khuyết Chu trước, kết hôn với cô ấy, lấy được một phần tài sản anh ta sẽ có tiền, có được một chỗ đặt chân ở trong thành phố lớn.
Sau đó lại tùy tiện tìm một lý do vứt Khuyết Chu đi.
Vương Thiếu Khanh vẫn luôn ở nông thôn đợi.
Người trong gia đình hai bên đều không muốn chậm trễ, hạt vừng nhỏ sợ hãi than, đây quả thật chính là đại sư quản lý thời gian.
"Đinh..." Điện thoại di động phát ra âm thanh nhắc nhở.