Trong chớp mắt, chóp mũi của hai người chạm vào nhau.
Hơi thở đan xen cùng một chỗ, hết thảy mọi thứ xung quanh đều biến mất khỏi ánh mắt và lỗ tai của Lâm Dập.
Ngay cả người trước mắt anh cũng không thấy rõ lắm, bởi vì cách quá gần.
Nhưng xúc cảm trong tay anh rất chân thật, Khuyết Chu mặc bộ quần áo này vừa vặn hở phần thắt lưng kia.
Không có bất kỳ lớp quần áo nào ngăn cản, da thịt dán vào nhau.
Đầu óc Lâm Dập bắt đầu có chút choáng váng, cảm thấy hình như mình có chút quá mức lớn mật và càn rỡ, không chừng làm như vậy Khuyết Chu sẽ chán ghét mình.
Nhưng anh nghe thấy tiếng cười khẽ của Khuyết Chu truyền đến bên tai mình.
Rồi một cánh tay ôm lấy cổ anh: "Lâm tổng, xem ra anh to gan hơn tôi tưởng."
"... Khuyết Chu, đừng như vậy." Giọng nói của anh trở nên khàn khàn, dường như đang cố khắc chế cái gì đó.
Đầu ngón tay Khuyết Chu vẽ vòng quanh cổ anh, thờ ơ hỏi: "Hửm? Tôi làm sao?"
"Biết rõ còn cố hỏi."
Rõ ràng đôi tay kia không an phận, còn vẽ vòng tròn trên người của anh, bây giờ lại còn hỏi anh thế nào.
Làm sao có thể có người phụ nữ lớn mật như vậy, nơi có nhiều người như vậy nhưng cô lại làm ra hành động hào phóng này.
Kỳ quái nhất chính là, anh không cảm thấy Khuyết Chu là một người phóng đãng, thậm chí còn có chút thích thú.
Lúc Lâm Dập ý thức được điểm này, trong nháy mắt đã buông tha không chống cự nữa, ngay cả giọng nói khàn khàn cũng mềm nhữn đi: "Đừng làm như vậy với tôi... Tôi sẽ không chịu nổi." Ở trong không gian hệ thống, hạt vừng nhỏ đã dùng cái đuôi nhỏ của mình che mắt mình lại.
Nhưng giọng nói của Lâm Dập vẫn bị nó nghe thấy rất rõ ràng.
Khá lắm, đột nhiên có thể hiểu được vì sao đại lão thích người đàn ông này.
Bá tổng ở bên ngoài lạnh lùng vô tình, lúc đối mặt với đại lão liền dịu dàng mềm mại, nhưng lời nói ra rất chát*, mấu chốt là anh còn không biết sao mình lại chát như vậy.
(*) Chát có nghĩa là lời lẽ không trơn tru mượt mà.
Thật sự là muốn mệnh mài
Ánh mắt Khuyết Chu cũng tối đi một chút, hiển nhiên phản ứng của Lâm Dập khiến cô rất vui vẻ.
Vì thế cô cụp mắt, hôn lên vành tai anh, nhẹ nhàng lướt nhẹ qua như lông vũ.
Nhưng Lâm Dập giống như bị điểm huyệt, không thể động đậy thân thể.
Khuyết Chu hôn vành tai anh, Lâm Dập ý thức được điểm này, cả người cứng ngắc, sau đó mặt đến tận cổ.
"Lâm tổng quả thật là không chịu nổi trêu chọc."
Qua gần một phút đồng hồ, Lâm Dập mới tiêu hóa được chuyện Khuyết Chu hôn vành tai của anh.
Anh nhận định hành vi to gan này của Khuyết Chu là Khuyết Chu thiếu tiền.
Vì vậy anh mở miệng: "Tôi có thể bao dưỡng cô, một tháng bao nhiêu tiền, ra giá đi."
Khuyết Chu sửng sốt, sau đó cười ra tiếng, cô dùng ngón trỏ nâng cằm Lâm Dập lên, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Trong lòng Lâm tổng, tôi là loại phụ nữ này sao?"
Trong lòng Lâm Dập căng thẳng: "Tôi không có ý này, tôi chỉ là..."
"Lâm tổng, mặc dù tôi không có tiền như các anh, nhưng cũng không thiếu tiền đến mức làm tnình nhân của người khác."
"Cô nói vừa rồi cô..."
"Vừa rồi cái gì?"
Vừa rồi còn nói rất có hứng thú với mình nên mới điều tra mình.
Trong quá khứ có không ít người nói với anh những lời như vậy, hoặc có một số người không nói ra, nhưng vì muốn tiếp cận anh nên điều tra rất nhiều chuyện liên quan đến anh.
Mục đích của những người này là sau khi tiếp cận anh cũng chỉ vì một chữ tiền.
Cho nên theo bản năng, Lâm Dập cảm thấy Khuyết Chu cũng là người như vậy.
Điểm không giống chính là anh cam tâm tình nguyện muốn Khuyết Chu lợi dụng, chỉ là hình như Khuyết Chu cũng không có ý này...
Khuyết Chu ngồi thẳng người, khoảng cách trở nên xa hơn, Lâm Dập cũng nhận ra trên người Khuyết Chu có chút lạnh nhạt xa cách.
Là tức giận sao?
Cô vuốt tóc giả màu đỏ của mình một chút, rõ ràng anh biết là tóc giả nhưng màu sắc đỏ rực khoa trương trên tóc của cô lại cực kỳ đẹp mắt.
Yêu mị vô cùng, giống như hoa bỉ ngạn nở rộ ở Hoàng Tuyền.
Chỉ cần một cái nhìn sẽ bị thu hút.
Khuyết Chu liếc mắt nhìn Lâm Dập, thở dài nói: "Tôi vốn chỉ cảm thấy Lâm tổng rất hợp ý tôi, hơn nữa Lâm tổng lớn lên cũng rất đẹp trai, tôi nói cảm thấy hứng thú cũng không phải là cảm thấy hứng thú với tiền của anh, Nhưng mà suy nghĩ một chút, Lâm tổng trẻ tuổi đầy hứa hẹn, lại tuấn lãng như vậy, khẳng định có rất nhiều người chen đến vỡ đầu cũng muốn ở bên cạnh anh.
Lâm tổng, để tránh tạo ra hiểu lâm không cần thiết, về sau tôi cũng sẽ không nói lời khiến anh hiểu lầm."
"Không phải..." Lâm Dập không có ý đó.
Anh muốn giải thích nhưng Khuyết Chu lại mở miệng: "Tôi có chút bận.
Lâm tổng coi như vừa rồi là chúng ta xúc động, tôi coi như không có chuyện gì xảy ra, được không?"
Dứt lời, cô đứng lên, sửa sang lại làn váy của mình vài cái, một lần nữa đi vào trong đám đông.
Chỉ cần cô xuất hiện, nhất định sẽ trở thành tiêu điểm, dù cho có vài người căn bản cũng không biết nhân vật này là ai, nhưng vẫn sẽ vì cô giống như nhân vật bên trong trò chơi "Nhị Thiếu Nguyên đi ra mà ưu ái với cô.
Anh cứ như vậy ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm Khuyết Chu.
Trên tay dường như vẫn còn có xúc cảm mềm mại trên thắt lưng Khuyết Chu.
"Ông chủ!" Trợ lý Lý thở hồng hộc, giọng nói truyền đến cách đó không xa.
Cậu ta tìm nửa ngày mới tìm được ông chủ nhà mình đứng trong góc của hội trường này.
Chỉ là nhìn ông chủ như vậy, sao cậu ta lại cảm thấy ông chủ như bị vứt bỏ vậy...?
Trợ lý Lý cẩn thận từng li từng tí đi qua: "Ông chủ, ngài thổ lộ với người ta nhưng bị từ chối rồi?"
Lâm Dập không nói gì.
Chẳng lẽ là ông chủ còn chưa thổ lộ?!
Lâm Dập yên lặng ngẩng đầu: "Tôi vừa hỏi cô ấy có muốn được tôi bao dưỡng không? Tôi nói cô ấy có thể tùy tiện ra giá."
Trợ lý Lý: "...?"
Cho nên rốt cuộc ông chủ làm thế nào mới tạo ra được một tập đoàn Song Mộc lớn như vậy?
Toàn bộ IQ và EQ đều cống hiến cho công ty, nhưng không để lại cho chính mình một chút nào.
Trợ lý Lý không khỏi cảm động, ngồi xuống bên cạnh ông chủ, ra dáng của người từng trải: "Ông chủ, tôi nói lời này thì đổi lại là ai cũng sẽ tức giận, nhưng ngài ngẫm lại mà xem, Khuyết Chu làm ra một bản kế hoạch hoàn mỹ như vậy, tuổi còn trẻ đã lên làm phó bộ phận, hơn nữa còn được ông chủ rất tán thưởng, trong vòng mấy năm thăng chức một lần là hoàn toàn không thành vấn đề.
Không riêng về công việc rất tốt mà trình độ cosplay cũng rất chuyên nghiệp, nói rõ một điều là cô Khuyết Chu chuyện gì cũng làm được."
Lâm Dập hiếm khi lườm cậu ta một cái: "Nói nhảm, tôi có mắt, cũng có thể thấy được."
"Thấy được mà ngài còn đòi bao dưỡng người ta! Đây là có ý gì? Ông chủ, ngài theo đuổi con gái như vậy thì đến kiếp sau cũng không theo đuổi được đâu."
"... Cậu theo đuổi được người ta rồi sao?!"
"Chúng ta đang nói chuyện của ngài, như thế nào kéo đến trên người tôi, tôi đây không phải là dâng hiến toàn bộ thanh xuân của mình cho công ty sao? Tôi làm gì có thời gian theo đuổi con gái nhà người ta!"
Lâm Dập không muốn vạch trần cậu ta ở ngay tại một buổi tối nào đó vào một năm trước, cậu ta ở trên sân thượng khóc rống lên vì bị người ta đá.
Anh không nói chứ không phải trí nhớ của anh có vấn đề.
Nhưng chuyện quan trọng trước mắt là làm thế nào để Khuyết Chu không tức giận nữa.
Anh thở dài: "Vậy cậu nói xem, tôi phải làm sao bây giờ?"