Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 68: Thật ra bá tổng là tử trạch (21)



Chỉ một câu nói đã khiến Lâm Dập đỏ mặt.

Nhưng anh cũng không phản bác, đỏ mặt đi vào phòng bếp.

Anh cởi áo khoác tây trang ra, tay áo sơ mi trên người được sắn lên cao, lộ ra cánh tay rất có lực.

Vừa nhìn là thường xuyên rèn luyện.

Hạt vừng nhỏ cười he he hai tiếng: "Còn tưởng rằng nam chính ngây thơ này lần này là một "Phì trạch" (*), không ngờ không chỉ là ở nhà, lại còn không béo lên được."

(*) Phì trạch là nam sinh mập mạp, thích ở nhà chơi game và không có ai thích.

Không chỉ không béo, dáng người còn rất đẹp mắt.

Lại nhìn dáng người của đại lão.

Trong lúc nhất thời nó không biết nên hâm mộ ai.

Tạp dê được anh khoác qua đầu thậm chí Lâm Dập cũng có chút tâm tư xoay người lại muốn Khuyết Chu giúp mình thắt lại dây đằng sau lưng.

Khuyết Chu không nhúc nhích, tựa vào sô pha, váy cực ngắn có thể che khuất đùi, hai chân cô xếp chồng lên nhau, cả người đều tản ra hơi thở lười biếng.

"Lâm tổng, những việc nhỏ này anh vẫn nên tự mình làm thì tốt hơn.

Tôi là người trưởng thành, anh mặc âu phục đeo tạp dề, còn xoay lưng về phía tôi, muốn tôi buộc dây lưng.

Ừm..."

Đôi mắt xinh đẹp của cô hơi nheo lại: "Tôi sẽ cảm thấy dường như anh đang quyến rũ tôi."

"Tôi là muốn quyến rũ cô." Lâm Dập thốt ra.

Sau đó đột nhiên ý thức được mình đang nói cái gì, trong nháy mắt đầu óc ầm một tiếng nổ tung.

Có lẽ đang ở nhà, hoặc là không có người ngoài.

Anh bất chấp tất cả: "Giúp tôi." Sau đó anh ngồi xổm trước mặt Khuyết Chu, quần tây trong nháy mắt bị kéo căng.

Hạt vừng nhỏ: Đây thật sự là thứ tôi không trả tiền cũng có thể xem sao? Tình yêu của người lớn thật tốt! Ha ha ha haI

Khuyết Chu giơ tay cầm lấy dây của tạp dề.

Cái dây lưng của tạp dề này hình như có chút phức tạp nên cô thắt rất lâu, nhưng Lâm Dập nghĩ nếu có thể lâu hơn một chút nữa thì càng tốt.

Thậm chí, trong phòng khách yên tĩnh, năm giác quan của anh toàn bộ đều tập trung ở trên người Khuyết Chu đang ở phía sau mình.

Anh đang chờ mong cái gì? Chờ mong Khuyết Chu có thể làm gì hay chỉ đơn giản giúp anh thắt dây tạp dề.

Khuyết Chu cũng chỉ giúp anh thắt tạp dề, rất nhanh ngồi trở lại sô pha: "Lâm tổng, thắt xong rồi."

Lúc này Lâm Dập mới đỏ tai nói cảm ơn, sau đó đứng dậy vào trong bếp một lần nữa.

Ngay cả tạp dề trên người anh cũng in hình hoạt hình.

Khuyết Chu nhìn xung quanh một vòng, sống nhiều năm như vậy, cũng xem không ít phim truyền hình hoặc kịch bản trong tiểu thuyết.

Từ xưa đến nay, thật đúng cô chưa từng thấy qua loại Bá tổng trang hoàng căn nhà như thế.

Cô cảm thấy thật sự rất đáng yêu.

Mùi thơm dần dần truyền ra từ trong bếp.

Khuyết Chu cảm thấy hơi mệt, cô tựa vào sô pha mềm mại, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hơn một tiếng sau.

Lâm Dập bưng toàn bộ đồ ăn mà mình làm xong từ phòng bếp ra bàn cơm, trong bếp còn nồi canh sắp nấu xong.

Anh ngẩng đầu chuẩn bị gọi Khuyết Chu ăn cơm.

Hoàng hôn ngoài cửa sổ phòng khách phủ kín cả mặt đất.

Ánh sáng ấm áp màu da cam giống như thánh quang, vừa vặn chiếu lên da thịt trắng nõn của Khuyết Chu.

Cô nhắm mắt lại, lông mi mềm mại nhẹ nhàng rung động, đôi mắt thâm thúy câu người kia khi nhắm lại vẫn câu hồn nhiếp phách.

Còn có đôi chân thon dài kia.

Hầu kết Lâm Dập nhấp nhô, trong lòng chợt bốc lên một ngọn lửa.

Giống như hoàng hôn màu cam này thiêu đốt lòng anh.

Anh nhẹ nhàng bước tới đứng bên cạnh Khuyết Chu, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô.

Đẹp quá, Lâm Dập nghĩ.

Trước kia anh cực kỳ khinh thường người có làn da đẹp như vậy.

Anh nhớ tới lúc mình vừa gây dựng sự nghiệp, khi đó vẫn phải thường xuyên ra ngoài xã giao, có vài người nhìn anh trẻ tuổi, cứ nghĩ là nhân viên nhỏ của công ty nào đó.

Sau đó người ta trực tiếp sờ lên đùi của anh, hỏi anh có muốn sống cuộc sống tốt hơn không?

Thậm chí vấn đề này được đàn ông hỏi ra.

Lâm Dập là một thẳng nam, lúc ấy xoay người cho người nọ một quyền.

Vì vậy bây giờ mới dẫn đến tình trạng Lâm Dập không thích đi xã giao, mỗi lần đều góp mặt cho có, sau đó để cho trợ lý của mình xử lý.

Túi da* tốt thì thế nào? Túi da có đẹp mắt cỡ nào cũng đều cất giấu linh hồn dơ bẩn lại ghê tởm.

(*) Túi da ám chỉ thân thể con người, mang ý mỉa mai.

Vốn dĩ Lâm Dập không tin chuyện nhất kiến chung tình*.

(*) Nhất kiến chung tình có nghĩa là vừa gặp đã yêu.

Nhưng anh cũng vì túi da này của Khuyết Chu mà nhất kiến chung tình với cô.

Anh thừa nhận mình thật sự nông cạn, ngay từ đầu chỉ là nhìn trúng khuôn mặt này của Khuyết Chu.

Nhưng sau khi tiếp xúc, anh phát hiện thứ mình thích tuyệt đối không chỉ là túi da của Khuyết Chu, nếu không khi anh nhìn thấy Khuyết Chu cos Địch Nhược chứ không phải là Lucia thì anh đã không thích cô rồi.

Nhưng anh không hề như vậy, thậm chí cảm thấy cô càng thêm hấp dẫn hơn.

Cái loại điên cuồng toát ra trong ánh mắt lơ đãng của cô làm cho anh không chút để ý đến dục vọng mà mỗi một điểm đều chuẩn xác giẫm lên trên điểm thẩm mỹ của mình.

Lâm Dập ngồi xổm bên cạnh sô pha, ánh mắt của anh trở nên u ám.

Đột nhiên, Khuyết Chu vốn đang nhắm mắt nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên.

"Lâm tổng, tôi rất đẹp sao?"

Cô chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt màu đỏ vừa mở ra thật sự giống như ác ma có thể mê hoặc lòng người.

Theo bản năng, Lâm Dập lùi về phía sau, nhưng do đang ngồi xổm, phía sau lại là bàn trà, chân trượt một cái, thân thể ngã về phía sau.

Khuyết Chu nhanh chóng túm lấy cánh tay anh, hơi nhổm người lên, nhẹ nhàng kéo anh về phía mình.

Thân thể cô lại bị đẩy về phía sô pha, hai tay Lâm Dập chống hai bên sô pha, bao bọc Khuyết Chu lại trong lòng mình.

Hai người kề sát vào nhau, chỉ cần anh cố ý cúi xuống là có thể hôn lên đôi môi Khuyết Chu.

Anh cảm thấy mình bây giờ không có cách nào trả lời vấn đề vừa rồi của Khuyết Chu, trong đầu như đang bắn pháo hoa, tình huống phát sinh trong nháy mắt này khiến anh phải nhìn chăm chú vào khuôn mặt vừa mới ngủ dậy của cô, như là một giây sau, hô hấp của hai người giao nhau, hòa vào cùng một chỗ.

Khuyết Chu cười: "Đang nghĩ cái gì vậy? Lâm tổng là đang nghĩ..." Cô hơi nhướng người lên: "Là nghĩ nên hôn như thế nào sao... AI" Lời còn chưa dứt.

Bởi vì con chó lớn Lâm Dập đã xông lên!

Đôi môi đỏ mọng kia thật sự là quá mức mê người, tựa như trái cây quyến rũ người đến hái.

Vì vậy anh không quan tâm đến những thứ khác, trong đầu không muốn suy nghĩ, hoặc là nói không có cách nào suy nghĩ nữa.

Nụ hôn của Lâm Dập không hề có kết cậu nhưng tuyệt đối mang theo sự chiếm hữu.

Hai tay anh dần dần ôm lấy eo Khuyết Chu.

Hai người vốn đang nằm, Lâm Dập sợ Khuyết Chu không thoải mái, cánh tay dùng sức một cái, ôm người vào trong ngực của mình.

Anh hít sâu một hơi, trong mắt toàn bộ đều là sương mù: "Khuyết Chu, em có thể làm bạn gái của anh được không?"

Khuyết Chu cười hai tiếng: "Lâm tổng không muốn bao dưỡng tôi nữa à?"

"Hôm nay là anh dùng từ không đúng, là lỗi của anh.

Anh đã hôn em thì cũng nên chịu trách nhiệm với em... Làm bạn gái của anh có được không?”

Tay anh có chút không an phận nhưng bị Khuyết Chu đè lại: "Lâm tổng, nếu tôi nói không thì sao?"

Lâm Dập vừa rồi hung hăng như vậy, nhưng giờ phút này, trong ánh mắt lại hiện vẻ cô đơn.

Giọng anh trở nên trâm xuống, nhỏ giọng nói: "... Làm ơn."

Khuyết Chu hít sâu một hơi.

Người đàn ông mặc âu phục, vì nụ hôn mãnh liệt vừa rồi nên áo sơ mi trắng đã bị bung ra hai cúc áo, khuỷu tay anh chống trên sô pha, vừa vặn phác họa cơ ngực đã được luyện tập rất tốt của mình.

Giờ phút này, mái tóc màu đen và khuôn mặt cực kỳ cấm dục lúc không cười kia hơi phiếm hồng.

Ngẩng đầu nói cầu xin với Khuyết Chu.

Khuyết Chu cảm thấy sự tự chủ của mình lại xuất hiện một chút vấn đề rồi.