Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 72: Thật ra bá tổng là tử trạch (25)



Dưới lầu người đến người đi đông đúc.

Vương Thiếu Khanh mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, mặc dù quần áo rất rộng nhưng bụng bầu của cô ta cũng đã có chút lộ ra rõ ràng.

Bây giờ cái gì Vương Thiếu Khanh cũng không biết, ở trong nhà nghỉ ngơi, mấy tháng sau sẽ sinh con, nhưng Trâu Tử Minh quanh năm đều không ở nhà, cô ta gần giống như đang thủ tiết.

Cho dù biết chồng của mình ở bên ngoài sẽ không yên ổn, nhưng cô ta lại đang mang thai cái gì cũng không làm được.

Cho đến khi cô ta nhìn thấy lịch sử trò chuyện của Trâu Tử Minh và nguyên chủ, cuối cùng cũng sụp đổ, sau đó ngả bài với người nhà.

Trâu Tử Minh ưa sĩ diện, hơn nữa toàn bộ tiền kiếm được của cả nhà Vương Thiếu Khanh đều đưa cho Trâu Tử Minh dùng nếu anh ta thật sự ly hôn với Vương Thiếu Khanh, chưa nói một nửa tài sản của anh ta phải chia cho Vương Thiếu Khanh, còn phải nuôi dưỡng con cái, mà anh ta còn chưa mua được nhà trong thành phố.

Vì đủ loại nguyên nhân nên anh ta đã nói là Khuyết Chu quyến rũ anh ta.

Khi đó Vương Thiếu Khanh mang theo đứa nhỏ tới cửa.

Cuộc sống bất hạnh khiến Vương Thiếu Khanh trong nội dung vở kịch nhìn vô cùng tiều tụy.

Đứng cùng một chỗ với Trâu Tử Minh, thậm chí có chút giống trưởng bối của Trâu Tử Minh hơn.

Rõ ràng cô ta còn nhỏ hơn Trâu Tử Minh một tuổi.

Bây giờ Vương Thiếu Khanh còn chưa bị dày vò nhiều như vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng mềm mại.

Khi nhìn thấy Khuyết Chu, Vương Thiếu Khanh bỗng nhiên sinh ra cảm giác xấu hổ.

Cô ta nhìn thấy ánh mắt của Khuyết Chu, tâm mắt hai người giao nhau trong không khí.

Vương Thiếu Khanh bắt đầu cảm thấy may mắn vì ngay từ đầu mình không xúc động đi mắng Khuyết Chu là hồ ly tinh.

Khuyết Chu lớn lên còn xinh đẹp hơn hồ ly tinh, giống như những minh tỉnh cô ta nhìn thấy trên ti vi, dáng người cùng khí chất như vậy làm sao có thể để mắt tới loại người cặn bã như Trâu Tử Minh chứ.

Nếu không phải Khuyết Chu cổ vũ cô ta tới nơi này, nói không chừng bây giờ cô ta còn ở quê nhà, nói không chừng thật sự giống như mẹ cô ta nói, thật sự sẽ thỏa hiệp với tất cả những thứ của bây giờ.

May mà cô ta không thỏa hiệp.

Cũng may, bây giờ cô ta nhìn thấy bầu trời tự do bên ngoài.

Nhưng vở kịch vẫn phải diễn xong, Vương Thiếu Khanh không quên mục đích hôm nay mình tới đây.

Đúng vậy, cô ta cũng không phải đột nhiên muốn tới đây, dựa vào cô ta thì không thể tìm được nơi làm việc của Trâu Tử Minh, quen biết Trâu Tử Minh nhiều năm như vậy, đến trường đại học của Trâu Tử Minh cô ta cũng chưa từng đến, chứ đừng nói là đến nơi làm việc của Trâu Tử Minh.

Thật ra trong lòng Vương Thiếu Khanh hiểu rõ.

Lúc trước tất cả mọi người đều sống ở trong thị trấn nhỏ, có lẽ Trâu Tử Minh sẽ không chê mình.

Nhưng bây giờ anh ta đã đến thế giới bên ngoài, anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép "Hương dã thôn phụ" của mình xuất hiện ở trong cuộc sống mới của anh ta.

Anh ta sĩ diện, cho nên sợ bị người khác cười nhạo.

Là Khuyết Chu nói với cô ta không cần sợ hãi, cứ làm lớn chuyện lên, thậm chí Khuyết Chu còn thuê cho cô ta một căn nhà, tiền thuê nhà rất rẻ, còn tìm cho cô ta một công việc, là phục vụ khách hàng trên mạng, còn tặng máy tính cô không dùng cho mình.

Đây không phải lần đầu tiên cô ta gặp Khuyết Chu, mặc kệ gặp lần thứ mấy, cô ta đều cảm thấy Khuyết Chu đẹp đến kỳ cục.

Chắc chắn rồi.

Khuyết Chu không phải đang làm từ thiện.

Cô làm nhiều như vậy chỉ để đánh bại Trâu Tử Minh, hoàn thành nhiệm vụ.

Căn nhà tìm cho Vương Thiếu Khanh chính là căn nhà cô thuê lúc trước.

Máy tính cũng là máy tính nguyên chủ đã dùng nhiều năm, vừa lúc muốn chuẩn bị đổi cái mới.

Dùng chỉ phí nhỏ nhất, biến kẻ thù thành chiến hữu của mình, Vương Thiếu Khanh mới là cọng rơm cuối cùng có thể đánh bại Trâu Tử Minh.

"Xin chào, tôi tên Khuyết Chu, tôi xuống đây là có chuyện muốn nói với cô, tôi thật sự không quyến rũ Trâu Tử Minh, nếu cô không tin thì tôi có thể cho cô xem ghi chép nói chuyện của tôi với anh ta, đồng nghiệp của tôi cũng ở đây, cô có thể hỏi họ."

Khuyết Chu lấy di động ra, Vương Thiếu Khanh cực kỳ phối hợp.

Cô ta cảnh giác cau mày, vẻ mặt muốn mắng nhưng không biết mắng cái gì.

Đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy bụng của Vương Thiếu Khanh có chút nhô lên: "Em gái, chắc em mang thai bốn năm tháng rồi nhỉ."

Vương Thiếu Khanh gật đầu: "Vâng."

"Thật sự là của Trâu Tử Minh?”

Vương Thiếu Khanh có chút sửng sốt, sau đó mạnh mẽ mắng: "Nếu không thì là của đằng ấy chắc?!"

Đồng nghiệp đó cũng ý thức được lời mình nói có chút vấn đề, sau đó xua tay: "Không phải, tôi không có ý này, chúng tôi đều là đồng nghiệp, nếu đứa nhỏ này thật sự là của Trâu Tử Minh... Ấy, anh ta chưa bao giờ nói với chúng tôi là anh ta có vợ ở quê nha.” Mặc dù biết sự thật là như vậy, Vương Thiếu Khanh cũng đã chuẩn bị tâm lý.

Nhưng tình cảm nhiều năm như vậy cũng không thể nói bỏ là bỏ được, cô ta vẫn có chút khổ sở.

"Vậy anh ta và Khuyết Chu..."

Khuyết Chu lấy di động ra, lật từng cái một cho bọn họ xem.

Chủ yếu là cho đồng nghiệp xem, bởi vì những thứ này Khuyết Chu đã sớm cho Vương Thiếu Khanh xem qua rồi.

Diễn vở kịch này là vì để cho đồng nghiệp biết Trâu Tử Minh là người như thế nào, vì để những lời chửi bới của mọi người trong nội dung vở kịch chuyển từ trên người Khuyết Chu sang trên người Trâu Tử Minh.

Hiệu quả rất tốt.

Ngay lúc đầu Trâu Tử Minh đã thêm wechat của Khuyết Chu.

Còn chưa mập mờ quá hai ngày, Khuyết Chu đã đến thế giới này, căn bản không nói lời gì quá đáng.

Sau đó Trâu Tử Minh bắt đầu điên cuồng hỏi han ân cần Khuyết Chu, mà Khuyết Chu rõ ràng đã nói với Trâu Tử Minh không nên như vậy, sẽ làm phiên đến cô.

Vẻ mặt đồng nghiệp chuyển từ khiếp sợ, đến chán ghét, sau đó đến ghét bỏ, rồi đến chết lặng.

Mẹ nó, không nghĩ tới Trâu Tử Minh lại là kiểu người mặt người dạ chó như vậy, đây thật sự không phải là chuyện mà người có thể làm mài

"Lúc đầu quả thật tôi có chút thích Trâu Tử Minh, nhưng một buổi trưa nào đó tôi tình cờ phát hiện anh ta đang gọi điện thoại cho cô, không cẩn thận bị tôi nghe thấy, lúc đó tôi đã cảm thấy không thích hợp, sau đó hỏi không ít bạn bè thời đại học của chúng tôi, có một người nói hình như anh ta có bạn gái ở quê, tôi hỏi Trâu Tử Minh có hay không, anh ta nói không có, nhưng vẻ mặt của anh ta rất không đúng, lúc đó tôi đã cảm thấy anh ta nhất định đang gạt tôi."

Khuyết Chu thở dài: "Từ đầu tới cuối chúng tôi chưa từng làm chuyện gì không đúng, nhưng anh ta không chỉ nói chuyện phiếm với tôi, mà còn có những người khác nữa.

Đồng nghiệp bên cạnh: "2!!!" Còn có phát hiện mới?

Khuyết Chu vừa dứt lời.

Phía sau đã truyền đến giọng nói giận dữ của Trâu Tử Minh.

Anh ta chạy vê phía Vương Thiếu Khanh, mấy đồng nghiệp nam không bắt được anh ta.

Cảnh tượng lúc này cực kỳ giống như Trâu Tử Minh là tội phạm, còn các đồng nghiệp nam đang tiến hành bắt giữ anh ta.

Nhưng nhìn từ góc độ nào đó, Trâu Tử Minh và tội phạm hình như cũng không có gì khác nhau là mấy.

Mắt thấy anh ta muốn đụng vào Vương Thiếu Khanh.

Khuyết Chu lặng lẽ vươn một chân ra, sau đó kéo Vương Thiếu Khanh về phía mình.

"Rầm!"

Ngày sau đó, Trâu Tử Minh ngã xuống đất.

Cái loại mà mặt đập xuống đất ấy.

Đồng nghiệp nam đuổi theo phía sau cũng dần dần bước chậm lại.

Vừa rồi âm thanh kia rất lớn, nghe thôi đã thấy đau...

Bây giờ Trâu Tử Minh đã không cảm nhận được nỗi đau trên mặt của mình, trong đầu anh ta chỉ toàn là hai chữ mất mặt.

Lúc làm việc không cảm thấy mình mất mặt bao nhiêu, bây giờ lộ ra trước mười bảy người thì mới biết mất mặt.

Anh ta cố gắng chống đỡ thân thể mình, ngẩng đầu lên thì thấy Khuyết Chu và Vương Thiếu Khanh đang từ trên cao nhìn xuống.

Ánh mắt Khuyết Chu vô cùng lạnh lùng.

Giống như đang nhìn một người chết.

"Trâu Tử Minh, giải thích đi."
— QUẢNG CÁO —