Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 92: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (8)



Kỳ Hứa cảm thấy hình như mình có chút đa tình.

Hoặc do không có ai khác ở đây, cầu thang hơi tối, đèn hành lang bị che khuất ở góc cầu thang, ánh sáng bị cắt trong bóng tối.

Anh không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, vì vậy giọng nói mới được khuếch đại lên.

Sao anh lại cảm giác được lúc nói chuyện với mình, Khuyết Chu như đang... Làm nũng.

Không, chắc là tai của anh có gì đó không ổn.

Anh ho nhẹ hai tiếng: "Không phải không có lòng tin với em, mà lúc trước khi em đến nhà anh bảo anh dạy em làm bài tập về nhà, vật lý luôn là môn yếu nhất của em."

"Trước kia đúng là môn yếu nhất, nhưng trải qua sự kiên nhãn chỉ dạy của anh Kỳ, bây giờ đã là thế mạnh của em rồi."

Không đợi Kỳ Hứa mở miệng, Khuyết Chu lại nói: "Nếu vượt qua kiểm tra thành công, em còn phải cám ơn anh đấy.

Thầy Kỳ-"

Hai chữ "Thầy Kỳ" kia được cô kéo dài âm cuối.

Âm cuối khẽ run lên, trên cánh tay Kỳ Hứa nổi lên một tầng da gà.

Giọng nói của cô nghe như anh đang nằm trong một thảo nguyên rộng lớn, gió thổi miên man, khi nằm thư giãn, cỏ đuôi chó bên tai từ từ lay động theo gió.

Vì thế cọ đến bên tai.

Làm cho anh nhịn không được co rúm lại.

Anh đơ ra một chút: "Không cần gọi anh là thầy Kỳ."

"Tại sao?"

"Không tại sao gì hết, anh cũng không tính là giáo viên của em."

Hạt vừng nhỏ: "Hey, sao đột nhiên tức giận?" Khuyết Chu cười: "Không phải tức giận, chỉ là còn chút nhút nhát mà thôi."

Hạt vừng nhỏ không hiểu, nó nhìn không ra hai chữ thẹn thùng trên khuôn mặt thối của Kỳ Hứa.

Nhưng dường như tâm trạng của đại lão đang rất tốt.

Cô cười khẽ một tiếng: "Sau này em không gọi là thầy Kỳ nữa, vẫn gọi là anh Kỳ nhét"

Lần này Kỳ Hứa không chỉ nổi da gà, còn có chút nóng mặt.

Anh vội vàng bước nhanh hơn, chỉ cảm thấy hình như khi mình ở bên cạnh Khuyết Chu thì chỗ nào cũng không thích hợp.

Đến văn phòng...

Nói đây là văn phòng nhưng trên thực tế chỉ là nơi mà một số học sinh thường xuyên tham gia các cuộc thi vật lý hay đến mà thôi.

Bởi vì một số đề khó cần phải thảo luận với nhau.

Các bạn tham gia cuộc thi về cơ bản không ở cùng một lớp, không có cách nào để thảo luận với nhau.

Nhà trường đã dời văn phòng của giáo viên chủ nhiệm ra ngoài, để cho giáo viên chủ nhiệm cùng với giáo viên vật lý lớp 12 đều đưa học sinh đến đó tự học vào buổi tối, hoặc thảo luận đề vào lúc nghỉ trưa.

Thậm chí là ngày lễ, đều cùng tới đây giải đề với học sinh.

Học sinh có thể tham gia thi vật lý, đều là học sinh giỏi vật lý.

Cho nên bầu không khí học tập của bọn họ cũng không giống như trong suy nghĩ của hạt vừng nhỏ, nó đều suy nghĩ tất cả mọi người đều cầm bút giải đề, không hề nói với nhau một lời nào.

Ngược lại, bầu không khí học tập hình như rất thoải mái và vui vẻ.

Lúc mở cửa, tiếng thảo luận ríu rít trong nháy mắt bao phủ lấy Khuyết Chu và Kỳ Hứa.

Thầy Chu ngẩng đầu đã nhìn thấy hai người đứng ở cửa.

Thầy lập tức vui vẻ: "Đến rồi à? Thôi nào."

Âm thanh thảo luận đột ngột dừng lại, bảy tám học sinh đều quay đầu nhìn lại.

Lúc nhìn thấy Khuyết Chu, biểu cảm mọi người đều kinh diễm mười người như mội.

Khi Kỳ Hứa nói với thầy rằng Khuyết Chu muốn gia nhập vào đội thi vật lý, thật ra mọi người cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Hầu hết mọi người được giáo viên chọn vào đội đều là người có điểm vật lý rất cao.

Thật ngạc nhiên khi thấy bạn học sinh này xung phong tham gia cuộc thi.

Nhưng ai bảo Kỳ Hứa nhà người ta tự mình nói với giáo viên chứ! Cho dù không được, giáo viên cũng có thể tạo điều kiện để cho học sinh này thông qua bài kiểm tra.

Vốn mọi người không có hứng thú.

Nhưng vừa nghe người muốn gia nhập chính là Khuyết Chu, là người từ chối lời tỏ tình của Thương Hạo, trước mặt mọi người nói thành tích của Thương Hạo kém cỏi, thậm chí còn đánh cho Thương Hạo và đám đàn em một trận ở trong căn tin trường.

Tâm trạng của mọi người giống như một vụ núi lửa đang phun trào, kích động không thôi.

Lúc nhìn thấy Khuyết Chu, vài bạn học hiểu được vì sao người đầu óc có bệnh như Thương Hạo lại nhất định phải đi quấn lấy người ta.

Đẹp quá.

Cô ấy trông rất đẹp!

Kỳ Hứa cũng là một soái ca không hề thua kém khi đứng bên cạnh đại mỹ nữ.

Kỳ Hứa là người được so sánh với nam sinh cũng được so sánh với nữ sinh về độ xinh đẹp, người trong đội thường trêu chọc nếu Kỳ Hứa để tóc dài, nhất định sẽ là nữ thần ở trong đội.

Bây giờ, nữ thần thật sự đã đến.

Khí chất thần bí lại có chút thành thục trên người cô rất xung đột với khuôn mặt thanh thuần kia.

Cô mỉm cười một cái, mọi người chỉ cảm thấy cô không phải là một học muội học lớp 10.

Mà là một đại tỷ đã thân kinh bách chiến*, trải qua rất nhiều chuyện mới có được sự thành thục như vậy.

(*) Thân kinh bách chiến có nghĩa là bản thân đã trải qua hàng trăm trận chiến.

"Xin chào tất cả mọi người, tôi tên là Khuyết Chu.

Đã quấy rầy đến mọi người rồi."

Mọi người sững sờ ba giây, sau đó mạnh mẽ lắc đầu: "Không quấy rầy, không quấy rầy!!"

Một nữ sinh cười he he hai tiếng: "Có thể nhìn thấy được nữ hiệp nổi tiếng gần xa là điều may mắn của chúng tôi."

"Nữ hiệp?" Biệt danh này là gì?

Cô gái gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, mọi người đều biết chuyện của cậu và Thương Hạo, bây giờ chúng tôi đều gọi cậu là nữ hiệp!"

"Khụ khụ, Lâm Huyên Huyên, bớt nói hai câu đi." Khuôn mặt của thây Chu cứng nhắc nhưng có thể nghe ra thầy ấy thật sự không tức giận.

Thầy Chu chỉ vào cái ghế trống: "Em ngồi đó trước đi, thầy đi lấy đề cho em."

"Vâng."

Các bài kiểm tra trong cuộc thi vật lý có tổng cộng một vài câu hỏi.

Nhưng hầu như tất cả các đề đều rất khó.

Bài thi vừa cầm lên, nữ sinh vừa rồi tên là Lâm Huyên Huyên lập tức mở to hai mắt: "Oa, thầy Chu.

Bạn học vừa đến mà thầy đã lấy bài thi khó như vậy sao? Trong này còn có mấy bài chúng em không làm được, chỉ có một mình Kỳ Hứa biết."

"Các cô các cậu đều được giáo viên chọn, còn Khuyết Chu không phải, nếu như không tăng độ khó, vậy cũng không công bằng với các cô các cậu không phải sao?" Lời nói của thầy Chu làm cho Khuyết Chu gật đầu: "Thầy nói đúng, khó một chút cũng không sao, tớ thích khiêu chiến với những đề khó."

Nếu như không có Kỳ Hứa ở đây, chắc là giáo viên cũng sẽ không phá lệ để cô tham gia tiến hành thi thử để vào đội vật lý.

Mấy học sinh này đều phải cố gắng mới có thể tiến vào đội, mới có thể tham gia các loại thi đấu, từ đó mới lấy được tư cách có thể tham gia đặc cách lên đại học.

Nếu như Khuyết Chu không có thực lực hơn người cũng chỉ là lãng phí thời gian.

Cô không thích người khác vì mình mà lãng phí thời gian, cũng tương tự như vậy, cô sẽ không lãng phí thời gian của người khác.

Ngồi trên ghế, lúc cô rũ mắt nhìn trang giấy, ánh mắt vốn mang theo nụ cười trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.

Sau đó, cô đặt bút và bắt đầu viết câu trả lời trên giấy.

Tốc độ cực nhanh, làm cho thành viên trong đội đều không kịp phản ứng.

Dù sao đề này đều dài, nếu để bọn họ làm, chắc bây giờ mới chỉ xem xong đề.

Chữ của Khuyết Chu và tên của cô rất khác nhau, nhìn cô gái nhỏ dường như rất yếu đuối, nhưng nét chữ quả thật mạnh mẽ hữu lực, giống như mũi tên sắc bén có thể đánh thẳng vào lòng người.

Mọi người nín thở chờ đợi, lúc cô làm xong đề đầu tiên, thầy Chu sư vốn không ôm hy vọng gì, chỉ muốn cho Kỳ Hứa mặt mũi, hai mắt thầy Chu dần dần sáng lên.

Cô hạ bút như thần, mỗi một bước đều giống như bày ra đáp án tiêu chuẩn trước mắt.

Thậm chí, ngắn gọn hơn câu trả lời tiêu chuẩn.

Sáu đề, cô chỉ mất bốn mươi phút.

Hạt vừng nhỏ hừ hừ hai tiếng.

Nếu không phải đại lão sợ dọa đến các người, chắc khoảng mười phút là có thể viết xong.