Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 97: Học tập chăm chỉ, ngày ngày đi lên (13)



"Cảm ơn anh Kỳ." Giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại của cô gái vang lên trên xe buýt ồn ào.

Giống như lông vũ khẽ vuốt ve qua lại trong tai anh.

Theo bản năng anh muốn đưa tay lên xoa, nhưng cánh tay lại bị Khuyết Chu dựa vào, hơi dùng sức cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ và da thịt mềm mại trên người cô.

Người khác đều nói, Kỳ Hứa anh thoạt nhìn thanh tâm quả dục, bạn học cùng lớp cũng thường trêu chọc anh như vậy, đôi khi như đầu gõ, trong học tập thông minh bao nhiêu thì khi đối mặt với con gái lại khờ khạo bấy nhiêu.

Trên thực tế, không phải là anh khờ khạo. Chỉ là anh không muốn lãng phí thời gian thảo luận nữ sinh nào đẹp hoặc là những vấn đề vô ích.

Nhưng điều này không có nghĩa là anh chưa bao giờ nghe bạn cùng phòng hoặc bạn bè của mình nói các cô gái đều có làn da mềm mại hơn con trai nhiều.

Trước kia anh không rõ, tất cả mọi người đều là con người, ngoại trừ nam nữ khác biệt, nhưng có cái gì không giống nhau đâu? Không phải đều có da thịt và xương cốt àI

Nhưng vào ngay lúc này, anh hiểu vì sao bạn cùng phòng của mình lại nói ra những lời như vậy.

Bởi vì làn da của Khuyết Chu thật sự rất mềm.

Cả người cứ như yếu ớt không xương.

Hơi nghiêng mắt, xe buýt lắc lư, mặt trời bên ngoài cửa sổ từ hai bên chiếu rải rác trên má cô.

Bóng râm loang lổ đan xen, cô nhắm mắt lại, làn da vốn đã trắng nõn giờ phút này càng thêm tái nhợt.

Nhìn vào làm cho mọi người muốn yêu thương.

Có lẽ mặt trời có chút chói mắt, mặt mày của cô gái vốn giản ra chợt hơi nhíu mày. Kỳ Hứa theo bản năng giơ tay lên chắn trước mặt Khuyết Chu.

Vì thế, trên mặt Khuyết Chu có thêm một cái bóng của bàn tay.

"Dì cả đến hoàn toàn trùng hợp, Khuyết Chu không hề giả vờ mình đến tháng, thân thể này mỗi lần đến tháng đều rất đau, mỗi lần nguyên chủ đều phải uống hai viên thuốc giảm đau.

Cũng may Khuyết Chu có thể nhịn đau, lúc này mới không đến mức dựa hẳn vào cánh tay Kỳ Hứa, tay bắt đầu vô lực, sau đó trượt xuống.

Âm thanh ồn ào bên tai dần dần ít hơn.

Hơn một tiếng nhanh chóng trôi qua.

Cánh tay Kỳ Hứa đều cứng đờ.

Sau khi xe buýt đọc điểm đến tiếp theo, vốn Khuyết Chu đang dựa lên người anh nhanh chóng ngồi thẳng dậy.

Mùi hương và da thịt mềm mại của cô rời đi, trong lòng Kỳ Hứa dường như cảm thấy mất mát.

Nhà của nguyên chủ ở một trấn nhỏ, trấn nhỏ không tính là phồn hoa, nhưng khói lửa rất nồng nặc, lúc về đến nhà vừa vặn là cái nóng nhất của buổi chiều.

Ba của nguyên chủ làm việc trong một nhà máy trên thị trấn nhỏ đã được nhiều năm, mẹ thì ở nhà may và sửa quần áo cho người khác.

Mặc dù cuộc sống không phải cực kỳ giàu có, nhưng cũng không lo lắng về vấn đề ăn mặc.

Nếu so với Kỳ Hứa thì gia đình nguyên chủ vốn hạnh phúc hơn nhiều.

Bởi vì trong trí nhớ của nguyên chủ, học bá sống bên cạnh nhà mình này không có ba.

Hơn nữa thân thể mẹ Kỳ Hứa cũng không tốt lắm, cũng ở nhà may và sửa quần áo như mẹ của nguyên chủ. Quần áo mà bà làm rất khéo nhưng thân thể không tốt nên hiệu suất không cao lắm. Cũng may Kỳ Hứa học giỏi nên giành được học bổng miễn phí mấy năm học trung học phổ thông, mỗi lần tham gia giải thưởng đều có tiền thưởng, không chỉ đủ để trang trải cuộc sống của mình, thậm chí còn có thể trợ cấp cho gia đình.

Cho nên từ nhỏ đến lớn, Kỳ Hứa đều là con nhà người ta trong miệng của mọi người.

Vừa xuống xe, Khuyết Chu đã thấy ba mình đứng đợi ở bên ngoài.

Ba cô đang mặc quần áo khi làm việc và lánh một chiếc xe ba bánh điện.

Nhìn thấy Khuyết Chu và Kỳ Hứa, động tác vốn cau mày hút thuốc lập tức dừng lại, sau đó nhanh chóng dập điếu thuốc vứt vào thùng rác bên cạnh.

"Con gái! Tiểu Thất!"

Tiểu Thất là tên ở nhà của Kỳ Hứa, tất cả mọi người đều gọi như vậy.

Kỳ Hứa đáp một tiếng, lễ phép gọi chú.

Ba Khuyết thấy hai người đi cùng nhau, cười hỏi tình huống trong trường học của hai người.

Ngồi ở ghế sau của xe ba bánh, tâm trạng Khuyết Chu thả lỏng xuống trong nháy mắt.

Hai bên con đường cũ nát là cây quế mọc một hàng dài, mỗi năm vào tháng 9, cả con đường đều tràn ngập mùi thơm của hoa quế.

Ngồi phía sau xe ba bánh, gió nhẹ lướt qua, kèm theo ánh nắng chiếu xuống. Gió xuyên qua sợi tóc cô, cô có thể ngửi được mùi mồ hôi thân thuộc của ba mình.

"Ba, không phải bây giờ ba còn chưa tới thời gian tan làm mà?" Khuyết Chu hỏi.

Ba Khuyết cười ha ha: "Con không nói thì không ai biết đâu. Ba đến đón con gái cưng của ba thì có sao đâu? Vả lại trong xương không phải rất bận rộn nên con cứ yên tâm."

Dứt lời, ông lại nhìn gương chiếu hậu: "Trước kia con không về cùng Tiểu Thất, sao hôm nay hai đứa lại về cùng nhau vậy?" "Ba không muốn con và anh Kỳ cùng nhau trở về sao?"

"Ý ba là quan hệ của hai đứa từ bé vẫn rất tốt, nhưng sau khi lớn lên lại ít nói chuyện với nhau, bây giờ nhìn quan hệ của hai đứa không tệ, ba rất vui. Tiểu Thất, Khuyết Chu có gây chuyện ở trong trường học không?"

Kỳ Hứa: "Không có ạ."

Chuyện của Thương Hạo, Khuyết Chu nhất định không muốn để cho ba mẹ mình biết, vốn dĩ anh cũng lo lắng Khuyết Chu sẽ bị Thương Hạo làm bị thương, bây giờ xem ra cô không chút ảnh hưởng nào, vậy thì không cần nói với ba mẹ của cô, khiến ba mẹ cô thêm phiền não.

Dù gì anh vẫn còn ở trường, chăm sóc cô nhiều hơn là được rồi.

"Không gây chuyện là tốt rồi. Con gái chú nếu có một người bạn giỏi như con là chú yên tâm rồi." Ba Khuyết vừa lái xe vừa nói.

Thật ra ba mẹ nguyên chủ rất tốt với nguyên chủ.

Nhưng giống như hầu hết các bật ba mẹ, bọn họ thích so sánh con cái của mình với con cái nhà người ta.

Từ nhỏ đến lớn, nguyên chủ nghe ba mẹ mình nói nhiều nhất chính là: Con nhìn Kỳ Hứa nhà người ta giỏi giang như thế nào đi, thành tích vừa tốt lại vừa hiểu chuyện.

Đây cũng là nguyên nhân mà sau khi lớn lên khiến nguyên chủ càng xa cách với Kỳ Hứa hơn.

Những lời vô tâm như vậy lại có ảnh hưởng rất lớn đến trái tim non nớt của trẻ nhỏ.

Cũng gián tiếp dẫn đến cảm xúc có chút tự ti của nguyên chủ.

Mặc dù đã đủ ưu tú, nhưng khi bị Thương Hạo bắt nạt, nguyên chủ vẫn không dám phản kháng.

Điều này dẫn đến thảm kịch cuối cùng.

Ba Khuyết còn chưa nói xong, Kỳ Hứa lại bỗng nhiên cắt ngang lời của ông: "Chú, tiểu Chu rất lợi hại, gần đây em ấy cũng bắt đầu tham gia cuộc thi vật lý. Con còn chưa kịp nói với chú, thành tích bây giờ của em ấy còn tốt hơn cả con." "Thật sao?" Khóe miệng của ba Khuyết rõ ràng đã điên cuồng nhếch lên rất cao.

Nghe thấy con gái mình được khen ngợi trong miệng của người thông minh lợi hại nhất trong trấn nhỏ, ông không có khả năng không vui được.

Nhưng ông luôn cảm thấy Kỳ Hứa đang dỗ dành người khác, vì thế lại nói: "Cho dù là như vậy, Tiểu Chu con cũng không được kiêu ngạo nha. Kiêu ngạo sẽ làm cho con tự mãn đấy."

Khuyết Chu cười cười: "Chờ con cầm giải thưởng trở về, ba chắc chắn sẽ kiêu ngạo hơn con."

"Ha ha, tuyệt đối không có khả năng đó."

"Vậy ba cứ chờ bị vả mặt đi."

Loại quan niệm này tồn tại lâu đời trong quan niệm của trưởng bối, phải biết khiêm tốn thì niềm tin càng ăn sâu hơn vào tiềm thức.

Khuyết Chu cũng không trông mong bọn họ có thể thay đổi một sớm một chiều.

Nhưng hoàn thành ước mơ của nguyên chủ, tiến vào đại học thủ đô, khi nhận được giải thưởng lớn, bọn họ sẽ càng thêm kiêu ngạo hơn bản thân mình.

Qua hai mươi phút ngồi trên xe ba bánh xóc nảy, cuối cùng Khuyết Chu cũng về đến nhà.

Vừa về đến nhà đã thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ Khuyết.

Sau khi nhìn thấy chồng, bà vội vã chạy đến.

"Chồng, nhanh lên, Kỳ Hoan ngất rồi!"

Kỳ Hoan là mẹ của Kỳ Hứa.

Khóe miệng vốn mang theo nụ cười của Kỳ Hứa trầm xuống trong nháy mặt, xe còn chưa dừng hẳn, anh đã nắm lấy lan can xe tung người nhảy xuống.