Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 128: 128




Trước tình thế cấp bách, Hạ Cửu Dương siết chặt khẩu súng trong tay, anh hướng súng về phía con dao, viên đạn lao nhanh về phía mũi dao, con dao rung lên liền vuột khỏi tay cô ta, khiến tay của Lê Tuệ Mẫn tê dại.
Bất chợt xe cảnh sát ập tới, họ xử lí mọi thứ xung quanh, sau đó dẫn Lê Tuệ Mẫn rời đi.
Khả Lạc chuyển giao Thời Lễ đang bất tỉnh cho Hạ Cửu Dương, cô lên tiếng dặn dò:
- Ngươi và cậu ta đến đồn cảnh sát khai báo đi, ta quay về Thời gia báo tin cho mọi người.
Anh nhẹ nhấc bổng Thời Lễ lên, Hạ Cửu Dương thừa sức ẵm một cậu nhóc ốm yếu như Thời Lễ, anh nhíu mày nhìn cô:
- Ngươi có bị thương không?
Khả Lạc lắc lắc đầu, cô xoay một vòng, nhảy cẫng lên, mỉm cười nói:
- Không sao, ta rất khỏe mạnh, không hề bị thương.
Nói rồi cô vươn tay đẩy lưng anh, lên tiếng thúc giục:
- Mau đưa Thời Lễ đến đồn cảnh sát đi.
Hạ Cửu Dương và Thời Lễ theo xe cảnh sát về đồn, còn cô tự lái xe trở về Thời gia.

Lúc này, Hồ Tầm đang ngồi đợi ở phòng khách, thấy Khả Lạc trở về liền gấp rút chạy về phía cô, vươn tay nắm lấy khuỷa tay Khả Lạc, bà lo lắng hỏi:
- Con trai ta sao rồi, thằng nhóc có bị thương không? Ngươi đã cứu được thằng nhóc không?
Khả Lạc chậm rãi rút tay ra khỏi Hồ Tầm, cô vươn tay xoa xoa thái dương, mệt mỏi đáp:
- Cứu được rồi, cậu ấy đang theo trợ lý tôi đến đồn cảnh sát để khai báo.

Nếu không còn việc gì nữa thì tôi về phòng ngủ đây.
Hồ Tầm sững sờ, bà vừa vui mừng vì con mình được cứu, vừa khó xử khi ân nhân bà lại là đứa bà ghét bỏ, thấy cô đã đi lướt qua bà, thẳng đến cầu thang, Hồ Tầm vội chạy theo Khả Lạc, bà lên tiếng nói to:
- Thời Lâm, cảm ơn cô!
Khả Lạc nhếch mép cười, cô chỉ gật đầu rồi đi lên cầu thang.

Thấy vậy, Hồ Tầm vội nói tiếp:
- Dù cô đã giúp ta nhưng ta vẫn nói cho cô biết con trai ta sẽ giành chức chủ tịch công ty, cô đừng có suy nghĩ viễn thông gì nữa.
Cô khựng người, quay đầu nhìn thẳng vào mắt bà ta, nhún vai, cô thản nhiên đáp:
- Nếu Thời Lễ muốn chức chủ tịch, tôi hoàn toàn nhường cho cậu ta.

Còn về phần bà, tôi hi vọng bà đừng gây chuyện gì với tôi nữa, nếu không thì hậu quả bà tự gánh đấy.
Hồ Tầm trơ mắt nhìn Khả Lạc đi về phòng, tay bà khẽ run rẩy, ánh mắt lúc nãy của cô quả thật khiến bà có chút e dè, hoặc nói cách khác, người làm việc xấu thường dễ bị cắn rứt lương tâm.
Cô lúc này mệt mỏi nằm trên giường, biết mọi chuyện sắp được giải quyết êm xuôi, Khả Lạc mỉm cười chìm vào giấc ngủ.
..
Hạ Cửu Dương dẫn Thời Lễ trở về Thời gia, sau khi bàn giao cậu nhóc cho mẹ cậu ta, anh chậm rãi lên phòng tìm cô.

Mở cửa phòng thấy cô đang ngủ say sưa, khóe môi anh bất giác nhếch lên.

Hạ Cửu Dương tiến đến sửa lại chăn đắp người cô, anh vươn tay mềm nhẹ vuốt tóc cô, mối quan hệ giữa hai người quả thật có chút mập mờ nhưng chỉ anh và cô biết được, họ chỉ có thể là tri kỉ, là người nhà, bởi vì một khi giữa hai người có một người rung động thì mọi thứ sẽ tan biến.
Hai người có thể coi là đang bảo vệ đối phương, bởi vì muốn bảo vệ nên càng không thể rung động.

Anh nhớ rõ khoảng khắc hai người gặp nhau, khi đó là mùa đông với những bông tuyết rơi lạnh giá, cô khi ấy chỉ là một cô nhóc năm tuổi, khoác lên mình chiếc áo khoác bông đỏ rực, đôi mắt to tròn nhơ ngác nhìn xung quanh, sẽ không ai đến đón cô, bởi vì cô bị ba mẹ bỏ rơi...
Khi ấy họ để cô ở giữa công viên trống vắng, nơi đó cũng là nơi mà anh gặp cô.

Nhận thức đầu tiên của anh về cô chính là bốn chữ
Thiên chân vô tà...
Cô trong sáng đến mức anh sợ bản thân sẽ làm dơ cô, sau đó anh quyết định nhận nuôi cô, nhưng hai người không phải mối quan hệ ba con hai anh em gì cả, hai người coi nhau là bạn, chỉ đơn giản vậy thôi.
Sống với nhau càng lâu, quan hệ cũng càng biến đổi.

Đến khi cô vừa tròn mười tám tuổi, anh ngỏ lời muốn kí kết ấn với cô, cô chấp nhận.

Từ khi đó, cô bước vào con đường thực hiện nhiệm vụ mà nữ phụ giao cho, còn anh thì đứng đằng sau giúp đỡ, bảo hộ cô.
Kết ấn giữa anh và cô giúp hai người lưu giữ nhan sắc, kéo dài tuổi thọ và cũng là một phần giúp bảo vệ đối phương.
Anh nhìn cô từ một cô nhóc trong sáng, ngây ngô trưởng thành.

Nhìn cô càng lúc càng trở nên xinh đẹp, yêu kiều, tính cách cũng có phần thay đổi, cô không còn là chiếc đuôi nhỏ chuyên bám người anh...
Hạ Cửu Dương chìm đắm trong dòng hồi ức, cho đến khi Khả Lạc tỉnh dậy, cô quơ tay trước tầm mắt của anh, thắc mắc:
- Ngươi suy nghĩ gì mà mất hồn thế?
Anh vươn tay nắm lấy tay cô, ánh mắt âm u như mặt biển khi bão tố kéo đến:
- Nghĩ đến một chút việc ở quá khứ thôi.
Nói rồi anh đứng dậy rời đi, cô nhíu mày nhìn bóng lưng của Hạ Cửu Dương, trong lòng dâng lên cơn gió nhỏ..