Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 57: 57




Khả Lạc nâng mí mắt nhìn cô gái với vẻ đẹp khuynh sắc trong gương, đôi mắt phượng sắc sảo, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, trên đầu cô có phủ tấm voan lụa đỏ mỏng, với những trang sức tinh xảo, Khả Lạc thầm khen ngợi:
- Khắc Ái Lạp quả thực xinh đẹp.

Nếu Khả Lạc là đan xen giữa khí chất yêu nghiệt lại thanh cao, thì Khắc Ái Lạp hoàn toàn mang khí chất yêu nghiệt, ma mị lay động lòng người.

Lúc này, Khả Lạc khoác lên mình bộ váy vũ công của vũ nữ Tây Vực, tà váy đỏ xòe rộng, từng lớp váy mỏng phủ lên nhau, những phụ kiện bạc khi cô chuyển động thì va vào nhau, tạo nên tiếng leng keng.

Tiểu Cửu bay đến phía Khả Lạc, nói:
- Ngươi mau tiếp nhận cốt truyện.

- Ừm.

Nguyên chủ vốn là vũ nữ nổi tiếng ở Tây Vực, với nhan sắc có thể nói là câu hồn đoạt phách người nhìn, lại giỏi ca múa, cô cùng với một vài vị vũ nữ khác được tiến cống cho nước Sở với ý định cầu hòa.

Ban đầu, Khắc Ái Lạp vốn định là thiếp của vương gia Giang Kỳ, nhưng anh từ chối, đề bạt cô làm thiếp của tướng quân Ngạo Nhất Luân.

Nam chính Ngạo Nhất Luân này chỉ thích võ nghệ, không màng chuyện thê thiếp.

Khi Khắc Ái Lạp kết thân với nam chủ cũng không có được tình cảm phu thê, ngày ngày đèn không chiếc bóng.


Về phần nữ chủ, Lương Tiểu Tuyết sớm đã yêu thầm nam chủ, biết tin Ngạo Nhất Luân có thiếp, cô ta vẫn không ngại bày tỏ tình cảm với nam chủ.

Ba lần bảy lượt theo đuổi Ngạo Nhất Luân, nữ chủ cuối cùng đến với nam chủ, Lương Tiểu Tuyết được tôn làm chính thất, nữ chủ vừa nhìn đã không vừa mắt với nhan sắc của nguyên chủ, cô ta ngày ngày hành hạ Khắc Ái Lạp.

Nguyên chủ tính cách thật ra rất nhút nhát, bởi cô tự biết thân phận mình chỉ là một vũ nữ nhỏ nhoi, điều này khiến cô trở nên chỉ biết cam chịu số phận.

Sự nhẫn nhịn của Khắc Ái Lạp dần trở thành tiền đề cho cái chết bi thương của cô.

Khi nữ chủ mang thai đứa bé đầu lòng, nhan sắc cô ta ngày càng đi xuống, vốn Lương Tiểu Tuyết cũng có thể gọi là mỹ nhân nhưng đứng cạnh Khắc Ái Lạp quả thực còn kém xa, nhìn nguyên chủ nhan sắc trẻ trung phơi phới, nữ chủ không cam lòng, cô ta sợ một ngày nào đó nguyên chủ sẽ đe dọa đến chức vị chính thất của cô ta.

Lương Tiểu Tuyết liền sai người áp giải Khắc Ái Lạp đến trước mặt mình, tự tay phá hủy dung nhan của Khắc Ái Lạp, cô ta còn dùng những cái kim châm đâm vào người nguyên chủ.

Khi Ngạo Nhất Luân phát hiện thì lúc đó nguyên chủ hơi thở rất yếu, thấy thê tử mình trên tay đầy máu, anh chạy đến ôm lấy Lương Tiểu Tuyết vào lòng.

Lương Tiểu Tuyết lúc đó van xin Ngạo Nhất Luân đừng cứu nguyên chủ, hãy đem nguyên chủ ném vào hang sói trong rừng, nam chủ dù không có tình cảm phu thê với Khắc Ái Lạp, nhưng anh vẫn coi cô là thiếp của mình, thấy Ngạo Nhất Luân nói lời từ chối, Lương Tiểu Tuyết giận dỗi, cô ta lấy đứa con trong bụng ra ép anh phải chấp nhận.

Ngạo Nhất Luân dỗ dành thê tử mình, cuối cùng vẫn sai người quăng nguyên chủ vào hang sói.

Từ vị mỹ nhân bậc nhất Tây Vực, tài sắc vẹn toàn, giỏi ca vũ đến cuối đời lại trở thành miếng mồi béo bở cho lũ sói ngay tuổi xuân xanh.

Rốt cuộc, nguyên chủ Khắc Ái Lạp sai ở đâu? Lẽ nào là sai ngay từ đầu.

Khả Lạc tiếp thu xong cốt truyện, quả thực muốn mắng một tiếng:
- Cẩu nam nữ.

- Ta thấy nam chủ cũng không đến mức tệ như nữ chủ.

Khả Lạc vén tóc, thở dài nói:
- Có thể đối với nữ chủ, nam chủ đích xác là một nam nhân tốt, nhưng dưới cái nhìn của nguyên chủ, anh ta không tốt đến như vậy đâu.

Ta mà không trả thù nữ nam chủ thì ta liền đổi họ.

Tiểu Cửu chép miệng:
- Ngươi lại tính đổi sang họ gì nữa?
Khả Lạc cười nhẹ:
- Họ Cửu.


Cửu Lạc.

- Hơ hơ.

- Tiểu Cửu đáp.

- Nữ chủ quả thực quá nhút nhát, nhan sắc với tính cách cô ấy trái ngược nhau quá.

Tiểu Cửu thấy Khả Lạc cứ chăm chăm nhìn vào gương, nói:
- Ngươi bớt tự luyến đi.

Khả Lạc nhún vái đáp:
- Gương mặt này quả thực rất dễ làm chuyện xấu.

À, bây giờ là khi nào rồi?
Tiểu Cửu lên tiếng trả lời:
- Lúc nam nữ chủ vẫn chưa nảy sinh tình cảm, nguyên chủ vừa đến nước Sở, hiện tại ngươi đang ở khách điếm, chuẩn bị vào hoàng cung.

Nam chủ đi đánh trận đang trên đường về, nữ chủ vẫn ở phủ tướng quân.

Nghe vậy, Khả Lạc bước đến cửa sổ, phòng của cô đang ở tầng hai cười khách điếm, vừa khéo quan sát được phía dưới.

Khả Lạc đưa mắt nhìn tửu lâu đối diện cách khách điếm này không xa, nhìn thấy nam nhân phong nhã, đang ngồi cạnh cửa sổ, Khả Lạc hỏi Tiểu Cửu:
- Kia là vương gia Giang Kỳ phải không?

Tiểu Cửu gật gật đầu.

Chợt có tiếng vó ngựa vang lên, đoàn quân của nam chủ Ngạo Nhất Luân vừa hay đang trở về, Khả Lạc nhếch mép:
- Khéo quá, một mũi tên trúng hai con nhạn.

Khả Lạc nhìn đoàn quân sắp đi đến khách điếm, cô nghiêng người, tạo đà khiến tấm voan lụa đỏ rơi xuống, gió thổi đến trước đoàn quân, điều này như vô tình thu hút ánh mắt của Ngạo Nhất Luân, nhưng khi anh ngước mắt nhìn chủ nhân của chiếc voan, chỉ thấy được một phần sườn mặt của Khả Lạc, bấy nhiêu đó cũng để anh cảm thấy cô gái đó xinh đẹp.

Chuyện ban nãy đã gợi sự tò mò của Giang Kỳ, khác với Ngạo Nhất Luân, anh hoàn toàn thấy được gương mặt Khả Lạc, dù anh đã gặp nhiều mỹ nhân, thấy qua không ít nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, nhưng vẫn thấy những người đó như kém cô gái đó một nấc.

Lúc này, vị cô gái xinh đẹp ấy ngồi cắn hạt dưa và buôn chuyện cùng con hồ ly, Khả Lạc thắc mắc nói:
- Thế giới này có nhiều người đẹp vậy?
Tiểu Cửu trả lời cô:
- Thôi kệ đi, có nhan sắc để ngắm thì mừng đi chứ ở đó mà thắc mắc.

- Ồ.

Khả Lạc ngẫm lại gương mặt của Giang Kỳ, gương mặt hắn hơi thiên hướng thư sinh, với đường nét mặt tinh xảo, đôi mắt đào hoa hẹp dài, khoác lên mình bộ y phục trắng, toát ra khí chất thanh bạch, không vướng bụi trần.

Ngược với Giang Kỳ, vốn là tướng quân nơi sa trường, Ngạo Nhất Luân thiên hướng rắn rỏi, với xương quai hàm sắc nét, sống mũi cao thẳng, toát lên sự mạnh mẽ của một vị nam nhân nhà võ..