Hoàng Kỳ nhìn cô, nhưng trên mặt cậu không có chút gì là vui vẻ. Cậu không biết cậu nên vui hay nên như nào nữa. Cậu cảm thấy đất nước thống nhất đối với cậu không có chút tác dụng gì cả. Một người có bố mẹ là Việt gian như cậu thì nên có cảm xúc như thế nào đây. Là vui mừng, thống hận, hay hối hận. Cậu cũng không biết nữa.
Bỗng cậu nghĩ tới gì đó, thống nhất, có phải hay không chị ấy sắp phải… đi. Hoàng Kỳ có chút nôn nóng, cậu không muốn Nguyễn Nam đi. Cô là người thân duy nhất của cậu. Nhưng cậu biết, cô không thuộc về thế giới này, cô thuộc về thế giới của chính cô. Cậu có chút rối rắm, nửa muốn cô ở lại nửa lại muốn cô đi.
…….
Lại một ngày mới đến, tờ mờ sáng, Hoàng Kỳ đã tỉnh dậy. Hôm qua mọi người đều vui vẻ mở tiệc ăn mừng. Cả thôn giết heo để làm tiệc mừng chiến thắng. Người góp gạo, người góp khoai,… tuy giản dị nhưng cũng rất náo nhiệt. Mọi người thắp đèn mở hội đến tối muộn mới tan.
Hôn nay, không chờ trưởng thôn gõ kẻng mọi người đã tập hợp ở đầu làng. trong tiếng trò chuyện náo nhiệt của mọi người trưởng thôn gõ kẻng một tiếng. Mọi người dồn sự chú ý vào trưởng thôn. Đợi mọi người yên lặng ông bắt đầu nói.
- Chắc mọi người cũng biết về tin chiến thắng ngày hôm qua. Trưởng thôn nói xong mọi người phía dưới lại bắt đầu ồn ào. Trưởng thôn lại bắt đầu gõ kẻng thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng tin chiến thắng dường như đã thu hút mọi sự tập trung của mọi người. Tiếng kẻng cũng không thể cắt đứt được sự nhiệt tình của họ với tin chiến thắng. Bác trưởng thôn bất lực.
Phải một lúc sau, sau mọi sự nỗ lực thu hút sự chú ý của trưởng thôn, mọi người mới yên lặng.
- Tôi biết mọi người đều rất vui vẻ, hào hứng về tin chiến thắng. Nhưng không vì thế mà chúng ta bỏ qua nhiệm vụ sản xuất. Hãy biến niềm vui này thành lực lượng, hoàn thành nhiệm vụ sản xuất giống như các chiến sĩ ngoài mặt trận biến căm thù thành lực lượng để dành chiến thắng. Mọi người thấy tôi nói đúng không.
Sau 7749 lời động viên khích lệ của trưởng thôn, mọi người hồ hởi ra đồng. Chưa bao giờ bọn họ vui như vậy. Dù làm việc vất vả bọn họ cũng thấy vui vẻ, mọi sự mệt mỏi giống như không xuất hiện trên gương mặt họ. Có lẽ đây là tình yêu nước, niềm tự hào dân tộc đi. Nguyễn Nam cảm khái, sau đó cùng Hoàng Kỳ ra đồng.
Những cơn gió nhè nhẹ lướt qua những cánh đồng mang theo hương thơm của lúa non. Có lẽ đất trời cũng vui vẻ.
……..
Mấy ngày nay không khí trong thôn rất vui mừng. Nhà nhà như đón tết vậy vì con em của họ từ chiến trường bình an trở về. Tuy có người lành lặn, có người không lành lặn nhưng mọi người đều rất vui vì con em họ đều về được nhà.
Tuy không phải ai cũng có người thân trở về từ chiến trường bởi có lẽ họ đã nằm yên dưới đất mẹ, đợi chờ đồng đội, người thân tìm họ về nhà, nhưng dù dì đi chăng nữa thì chiến tranh đã kết thúc. Cho dù không về được nhà thì họ vẫn đã dâng hiến cả tuổi xuân của mình cho đất nước. Chúng ta phải nhớ mãi về họ.
Hoàng Kỳ đang ở ngồi trước hiên nhà nhìn hàng xóm láng giềng, nhà nhà người người vui vẻ đón khách đến thăm con em họ từ chiến trường trở về. Cũng vì việc này mà mấy hôm nay cả thôn đều không làm việc.
Đúng lúc này một đoàn người có cả cán bộ của huyện, của tỉnh xuất hiện trước cổng nhà cậu.