Xuyên Nhanh: Hãy Thay Tôi Sống Sót

Chương 29: Ký ức của linh hồn 9 (hết)



Nguyễn Nam đứng ở cảng biển. Không biết cô đã đứng ở đây bao lâu. Giữa dòng người tấp nập, Nguyễn Nam để ý thấy một đôi nam nữ đang chào từ biệt nhau. Hình như người Nam chuẩn bị đi xa.

Nguyễn Nam chần chờ, cô cứ đứng xa xa nhìn họ. Một lúc sau cô lấy hết can đảm. Từ từ đi tới. Trên tay cầm một bông sen và một bông hoa huệ trắng bó thành một bó hoa. Một bó hoa là người ta thấy kỳ lạ.

Nguyễn Nam từ xa đi tới. Càng tới gần tim cô càng đập thình thịch. Cô đứng lại. Hai người đang nói chuyện nhận ra sự hiện diện của cô.

Người thanh niên nhìn cô gái trước mặt. Đang nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt ngơ ngác, tràn đầy sự vui vẻ, kinh ngạc, không thể tin được,… nhiều loại cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau cùng xuất hiện trên một khuôn mặt.

Lúc này người thanh niên bình tĩnh nói, giọng nói của anh rất hiền lành, làm cho người ta thấy tin tưởng, thân thiết. Đây là cảm giác của Nguyễn Nam khi nghe thấy người thanh niên nói. Một cảm giác khó tả mà cô không thể diễn tả bằng lời, và cũng là cảm xúc mà cả đời cô không bao giờ quên.

- Tiểu thư, cô chuyện gì không vậy. Người thanh niên rất lễ phép. Nhìn cô ăn mặc, anh đoán cô là một tiểu thư hoặc con gái của gia đình giàu có, nên anh rất lễ phép chào hỏi. Nhưng vị tiểu thư kia, cũng chính là Nguyễn Nam thì lại hơi đơ người, mặt đần ra. Miệng lắp bắp nói:

- Không… không, cháu.. cháu.. à không…. E…em.. em không phải tiểu thư gì ạ. Em là… mà thôi anh chị không cầm hiết em là ai đâu. Nguyễn Nam dần dần lấy lain bình tĩnh. Tuy giọng cô vẫn còn hơi run nhưng cô vẫn cố bình tĩnh tay đưa bó hoa nhét vào người thanh niên rồi đứng lùi về phía sau thật xa. Người thanh niên tưởng trả lại cô bó hoa nhưng cô chay ra xa. Rồi đứng lại nói.

- Anh không cần trả em. Đây là một món quà mà em muốn tặng anh. Nói cho anh biết món quà này rất nhiều người muốn giống em tặng cho anh mà họ đều không có cơ hội làm được. Mà em làm được việc này nên em rất vui vẻ. Vì vậy anh đừng trả lại em.

- Nhưng… tiểu thư chỉ sợ cô tặng nhầm người rồi… tôi không phải….

- Anh đừng nói gì hết, cũng đừng nhưng gì cả. Cũng không cần nghĩ em nhận sai người. Em làm sao có thể nhận sai người được. Em nói cho hai người biết, em có thể nhận sai người yêu, nhưng anh em tuyệt đối không bao giờ nhận sai. Nhuyễn Nam vội vàng ngắt lời người thanh niên. Cô khẳng định nói.

Thiếu nữ bên cạnh nhìn hai người, đôi mắt cô còn đang rưng rưng nước mắt cũng đột nhiên ngừng lại, cô che miệng cười trộm. Thật không biết cô cười là vì sắp chia tay chàng thanh niên hay là vì cuộc đối thoại của hai người nữa.



- Anh Thành, anh nhận lấy đi. Người thiếu nữ khuyên nhủ. Chàng thanh niên thấy vậy cũng không nói gì, quay đầu cảm ơn Nguyễn Nam. Nguyễn Nam vội nói.

- Anh không cầm cảm ơn em, phải là em phải cảm ơn anh mới đúng. Cảm ơn anh về mọi chuyện. Em biết thời gian của anh không còn nhiều, anh sắp phải lên tàu để đi đến một nơi xa, một vùng đất xa lạ mà anh chưa từng đến để thực hiện giấc mơ của mình.

Em biết chuyến đi này sẽ có nhiều khó khăn thử thách. Em tin tưởng nhưng khó khăn đấy sẽ không làm khó được anh. Em mong anh luôn mạnh khoẻ, bình an, và sớm ngày tìm được con đường mà anh tìm kiếm.

- Cảm ơn em nha. Người thanh niên cảm ơn Nguyễn Nam rồi quay lại chào tạm biệt thiếu nữ. Tàu đã chuẩn bị khởi hành. Người thanh niên lên tàu. Nguyễn Nam cùng thiếu nữ nhìn anh. Bỗng Nguyễn Nam nhớ tới gì đấy, cô hét to:

- Con đường và lý tưởng anh đang tìm nằm ở con sô 101917, anh nhớ nha 101917.

Nguyễn Nam cũng chẳnv biết người thanh niên sẽ nghe thấy không. Cô nhìn người thiếu nữ bên cạnh.

- Em cho chị mượn vai nè. Nguyễn Nam nhìn về phía con tàu nói. Thiếu nữ hơi sửng sốt nhưng cô thật sự rất buồn. Đợi con tàu đi xa, cô ghé vào vai Nguyễn Nam khóc. Nguyễn Nam cũng thấy khó chịu. Cô an ủi nói:

- Chị phải tin anh ấy. Giống như em tin anh ấy vậy. Không phải em nói phét đâu. Em thật tin anh ấy, tin anh ấy sẽ thực hiện được giấc mơ của anh ấy và trở về. Không chỉ có em tin đâu mà rất nhiều người tin nha. Vì vậy chị đừng buồn nữa được không.

- Cảm ơn em, chị tin anh ấy sẽ trở về… nhưng mà…Thiếu nữ không nói gì nữa, chỉ nhìn con thuyền đang dần dần đi xa. Nguyễn Nam thở dài, cô vỗ lưng an ủi. Cứ thế đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng con thuyền nữa, hai người trở về.

Vừa rời đi nơi này không lâu. Một người thanh niên đến đúng vị trí hai người vừa đứng nhìn bóng dáng của Nguyễn Nam, anh nỉ non. “ Là Chị phải không? Em tìm được chị rồi! Nguyễn Nam!”