Trong chớp nhoáng, Thu Vãn nhận ra chủ nhân của đôi mắt đó, chính là con trai của quản sự trong thôn Lưu Xuyên.
Gã ta tới đây làm gì? Nơi này là sân nhỏ của Trương gia, gã vào bằng cách nào? Chẳng lẽ trong Trương gia có người giúp gã? Không đúng, người Trương gia nhân phẩm lương thiện, sẽ không làm như vậy.
Là Cẩm Liên! Trong nháy mắt Thu Vãn liền hiểu, canh ở gian ngoài chính là Ngọc Anh cùng Cẩm Liên, nếu Cẩm Liên lừa Ngọc Anh rời đi một lát là quá dễ dàng. Xem ra, đây là an bài của Lâm thị.
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy chỗ khoảng trống vươn vào một ống trúc, đầu ổng trúc phả ra khói trắng nồng nặc.
Khói trắng dần dần tản ra trong phòng, Thu Vãn lập tức ngừng thở, lại len lén kéo chăn gấm đem miệng mũi che lại. Theo lẽ thường, cô vốn nên đem người bắt lại, nhưng lúc này cô chỉ có một thân một mình, nơi này lại cực kỳ vắng lặng, vạn nhất đối phương chó cùng rứt giậu thì làm sao bây giờ?
Thu Vãn dứt khoát tương kế tựu kế, dẫn thêm nhiều con rắn tới.
"Người đi rồi" Trong khoảnh khắc hệ thống nhắc nhở.
Thu Vãn lập tức nhảy xuống giường, đem chăn xếp lại, làm bộ như có người nằm bên trong. Lại nhìn một vòng chung quanh, lật người chạy ra từ cửa sổ duy nhất trong phòng. Hai chân cô rơi vào trong bùn, đôi giày thêu dính không ít đất. Vừa nhấc mắt, phát hiện ngoài cửa sổ lại là hậu viện, trong viện trồng chút ít rau dưa và trái cây, lùi về phía sau nữa là một bức tường thấp. Phóng tầm mắt liền thấy rõ rừng núi rậm rạp không một bóng người, tựa hồ ẩn nấp rất dễ dàng.
Thu Vãn hơi do dự một chút, quyết định núp xuống dưới cửa sổ nghe lén.
Cũng không biết là ngồi bao lâu, hai chân Thu Vãn bắt đầu tê dại, trong lòng thầm vui mừng nghĩ may mắn là mùa đông, trong đất không có muỗi. Chợt nghe từ chỗ cửa gỗ vang lên một tiếng "Kẽo kẹt", cô học theo miêu tả trong sách võ hiệp, trộm chọt một lỗ lên cửa sổ giấy, từ cái lỗ nhìn qua, chỉ thấy Lưu Xuyên lấm la lấm lét mà đi vào trong phòng, trong hai lỗ mũi nhét vải, trên tay cầm một gốc cây cỏ khô đã đốt, gã múa máy khắp nơi, mũi cỏ khô rất nhanh tản ra che giấu khói trắng lúc trước.
Lưu Xuyên tháo mảnh vải trên mũi xuống, tiện tay để vào trong ngực. Hắn đứng tại chỗ chà xát hai tay, tròng mắt loạn chuyển, khóe miệng tà tứ cong lên, càng thêm giống dạng người đầu trâu mặt ngựa. Thu Vãn lúc này đã đoán được gã muốn làm gì, không khỏi khiếp sợ vì sự điên cuồng độc ác của Lâm thị. Nếu cô thực sự chui đầu vào, thì có thể sẽ bị hủy hoại rồi.
Biện pháp này nhìn thì vụng về, cũng không giống bút tích của Lâm thị, nhưng một khi thành công lại có thể khiến Thu Vãn không còn cơ hội xoay người. Đương nhiên, Thu Vãn xảy ra chuyện ở thôn trang của Lâm thị, bà ta nhất định sẽ bị người khác chỉ trích, có thể nói là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm cũng không quá đáng, nhưng mà chỉ cần bà ta liều chết không nhận tội thì ai có thể làm gì bà ta? Triệu Hà cũng không đến nỗi sẽ mang bà ta đến nha môn?
Xem ra Triệu Thu Yến vừa chết, Lâm thị liền điên rồi, làm việc không cố kỵ nữa, hận không thể kéo cô cùng chết mới tốt.
Thu Vãn hận đến ngứa răng, tính toán xem nên trừng trị những người này như thế nào.
Trong phòng, Lưu Xuyên đã vén màn giường lên, bổ nhào lên giường, Thu Vãn nhìn thấy liền buồn nôn.
Nhưng rất nhanh Lưu Xuyên liền phát hiện không đúng, đột nhiên vén chăn lên!
Người đâu?!
Lúc này bên ngoài sân mơ hồ truyền đến tiếng bước chân nhốn nháo, chỉ nghe một người trong đó lớn tiếng: "Lưu Xuyên người cái đồ lưu manh đáng chém ngàn đao, ngươi táng tận lương tâm a, bà đây vì ngươi cung già nuôi nhỏ, ngươi thế nhưng liền ban ngày qua mặt ta cùng người khác dây dưa, bà đây ngược lại muốn nhìn một chút, là con tiện đề tử* nào không biết xấu hổ thế?"
*Đề tử: là từ bitch thời xưa
"**! Ra đây!"
(Cái * này nguyên văn bản gốc cũng như thế)
Lưu Xuyên thầm nghĩ không tốt, nếu trong phòng không có người, mà gã là một nô bộc lại trốn trong phòng nghỉ của chủ tử không nói rõ ràng, mặc dù vợ gã dẫn người đến cũng là theo kế hoạch, nhưng vạn nhất có người ngoài nhìn thấy thì sao? Gã có tật giật mình, chuẩn bị mở cửa sổ chạy trốn, chỉ là đột nhiên nghe được một tiếng vang lên, gã giống như bị người ta đập một cái, cả người ngã thẳng tắp xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Bên ngoài âm thanh chửi bậy không ngừng lại, lại một giọng nói khắc nghiệt vang lên: "Ơ, đây không phải là tân phòng của Trương gia sao? Chẳng lẽ là nàng dâu nào của Trương gia?"
"Không đúng đâu, tân phòng này của Trương gia còn chưa có người ở qua, sáng nay ta gặp Trương đại gia, nàng nói là thu thập để cho Đại tiểu thư nghỉ ngơi."
"Gì? Người nói trong này là Đại tiểu thư của Triệu phủ?"
"Gì? Làm sao có thể? Đại tiểu thư trời sinh phú quý, cũng không phải là hạ tiện trong câu lan, sao có thể cùng nô bộc tư thông?"
Những người này ngươi một câu ta một câu, dường như đều ở đây gân cổ lên nói chuyện.
"Vợ Lưu Xuyên, người khoan hãy nói, vừa nãy ta thật có thấy Đại tiểu thư theo Trương đại gia đi qua bên này đấy, Đại tiểu thư như ngọc vậy, quanh thân như có ánh sáng tản ra!"
"Không thể nào? Thật sự là nàng ta sao?
"Thật chứ! Ta cũng nhìn thấy, nếu không, chúng ta bỏ qua đi? Đó là Đại tiểu thư đó......"
"Đại tiểu thư thì sao? Đại tiểu thư thì có thể cùng nô tì tranh nam nhân sao? Nếu nàng ta thật sự nghĩ mình là tiểu thư mà muốn khoe mẽ, cũng phải nhìn xem phu nhân có đồng ý hay không. Loại chuyện không có mặt mũi này, nàng ta còn không biết xấu hổ mà nói sao? Nếu thực sự dám bức bà đây, bà đây liền đâm đầu —— Đương gia, ngươi làm sao thế?"
Vừa đẩy cửa ra, giọng của vợ Lưu Xuyên liền ngưng lại. Mùi trong phòng có hơi sặc người, phóng mắt nhìn qua, trừ bỏ Lưu Xuyên nằm dưới đất, nơi nào còn có người khác đâu?
Mà bên ngoài viện, cách đó không xa, lúc này Thu Vãn hành lễ với người đối diện: "Tạ đại nhân ra tay tương trợ, đại nhân sao lại ở đây?"
Người trước mắt là huyện tôn đại nhân cùng cô có duyên gặp mặt một lần, chỉ thấy hắn mặc trường sam, thanh nhã như trúc, đứng sau lưng là một hộ vệ xa lạ. Lúc Lưu Xuyên muốn chạy trốn hộ vệ kia liền bắn ra một cục đá, khiến gã ngất xỉu, đồng thời cũng kinh động Thu Vãn vốn định trốn đi.
Một trận gió mát lướt qua rừng núi, lá cây xào xạc. Cả hai đều đứng mặt đối mặt, Thu Vãn thái độ kính cẩn, không dám khinh thường. Mấy ngày nay cô đã biết, huyện tôn đại nhân họ Phan tên Ninh, là nhân sĩ kinh thành, bối cảnh trong nhà thâm hậu, nhưng thân phận cụ thể lại không thể nào biết được, ngay cả Triệu Hà cũng cái biết cái không.
Câu hỏi của cô Phan Ninh cũng không trả lời, chỉ nói: "Bản quan thấy người nọ lén lén lút lút, cũng không biết trong phòng là ai, vốn muốn nhắc nhở, ai ngờ Triệu cô nương lại tự mình trốn được." Biểu tình của hắn bất ngờ, lại có chút hứng thú: "Ngươi ngược lại rất nhanh trí."
Thu Vãn cứng người, vậy là hắn đã xem kịch được một lúc rồi? Nhưng cô chỉ có thể lúng túng cười một tiếng: "Hạ nhân quản giáo sơ sài, khiến cho đại nhân chê cười rồi."
"Xem ra trong lòng Triệu cô nương đã có tính toán, cũng không cần bản quan làm điều thừa rồi."
Thu Vãn nhếch môi cười cười, cô thấy được Phan Ninh có lòng tương trợ, trong lòng cũng ít đi mấy phần sợ hãi đối với quyền quý, cô do dự hồi lâu, nghĩ đến việc muốn bôi xấu danh dự của Lâm thị, có huyện lệnh ở đây thì không thể tốt hơn, vì vậy hạ lòng dò xét nói: "Tiểu nữ thật sự có một việc, xin phiền đại nhân giúp cho."
Bên kia Lưu Xuyên được một đám người cứu tỉnh lại, khi những người kia biết được lúc gã vào phòng thì Đại tiểu thư không có ở đây, mà gã cũng không giải thích được vì sao mình té xỉu, trong lòng liền động đậy.
Đặc biệt là vợ của Lưu Xuyên - Tiểu Lưu thị, nàng ta run như cầy sấy, chẳng lẽ bởi vì nàng ta đến sớm nên khiến kế hoạch thất bại?
Cẩm Liên vốn dặn nàng ta mười lăm phút sau mới xuất hiện, nhưng nàng ta không cam lòng để Lưu Xuyên cùng vị Đại tiểu thư kim tôn ngọc quý kia có phu thê chi thực, nên mới nôn nóng chạy tới ngăn cản.
Mặc dù Cẩm Liên thề son sắt mà bảo đảm, sau khi thành công dựa theo thủ đoạn của phu nhân, Triệu lão gia chỉ có thể để Đại tiểu thư cắt tóc làm ni cô, tuyệt đối sẽ không truy cứu đến trên người bọn họ, không chỉ như thế, bọn họ còn có thể được vô số tiền bạc.
Nhưng bộ dạng Đại tiểu thư như thế kia, nếu thật sự câu hồn Lưu Xuyên đi rồi, nhiều tiền hơn nữa nàng ta cũng không muốn.
Dù sao chỉ cần để bọn họ ở chung trong phòng, cô nam quả nữ, không phải cũng khiến đại tiểu thư không nói được gì sao?
Trong phòng lâm vào yên lặng, trong lúc nhất thời, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc có một người nói: "Thừa dịp Đại tiểu thư còn chưa trở lại, chúng ta mau mau rời đi."
"Đúng đúng đúng." Lưu Xuyên nhanh chóng phụ họa, gã choáng váng quả thật kỳ lạ, trong lòng hoang mang không dứt.
Lúc này, trước cửa xuất hiện vài cái bóng người, bọn họ đứng ngược ánh sáng, mặt mũi có chút mơ hồ.
"Trong phòng náo nhiệt nha?" Một giọng nữ vang lên.
Lưu Xuyên gấp đến độ trán toát mồ hôi, gã rốt cuộc thấy rõ, trở về lại là Đại tiểu thư! Tiểu Lưu thị trong lòng cũng gấp, đợi đến lúc nàng ta phát hiện sau lưng đối phương còn có một người nam nhân xa lạ, tâm từ động một cái, cưỡng từ đoạt lý mà nói: "Đại tiểu thư, bọn nô tì chỉ đến nhìn xem ngài nghỉ ngơi có tốt không, ai ngờ ngài lại không có trong phòng, nơi địa phương trước sau trái phải không có người này, ngài làm sao lại đơn độc cùng một nam —"
"Câm miệng!" Lưu Xuyên nhấc chân đá Tiểu Lưu thị một cái, đàn bà không có kiến thức, gã nhìn khí thế uy nghi của nam nhân xa lạ kia đã biết thân phận đối phương không tầm thường, càng không nói đến hộ vệ đứng sau nam nhân kia, gã cảm thấy có chút quen mặt, tỉ mỉ suy nghĩ, đó không phải là nha dịch trong huyện sao?
Chẳng lẽ, đây là huyện lệnh của huyện này?
Nghĩ đến đây, hai chân gã mềm thành một đoàn, "Phịch" một tiếng quỳ xuống đất, há miệng hồi lâu không nói ra lời.
Mấy người còn lại thấy thế, tuy không rõ nguyên do nhưng cũng quỳ theo.
"Đây là huyện tôn đại nhân của huyện ta, đại nhân mới vừa tìm ta hỏi chuyện. Nhưng ta thấy kỳ quái, tuy rằng ta không ở trong phòng, nhưng nơi này dù sao cũng là chỗ ta nghỉ ngơi, há có thể để cho các ngươi nói xông vào liền xông vào?"
Thu Vãn xác nhận phỏng đoán của Lưu Xuyên, dọa một phòng nông hộ sợ tới mức quần áo ướt mồ hôi.
Lại nghe Thu Vãn hừ lạnh một tiếng: "Trong phòng có một cổ khói khiến người hôn mê, cũng không biết các ngươi an bài tâm tư gì, hay là...?" Cô thâm ý liếc Lưu Xuyên một cái, ánh mắt kia khiến gã đông thành cục đá, lại nghe Thu Vãn nói: "Hay là muốn trộm tiền tài của ta?"
Mọi người sững sốt, ăn trộm? Không lẽ bởi vì Đại tiểu thư chưa xuất giá, không nghĩ đến loại chuyện đó?
Trong đám đông, huyện tôn đại nhân chậm rãi nói: "Phàm là nô tài trộm đồ của chủ mà không thành, thủ phạm phạt năm muơi roi, miễn chết, tòng phạm phạt hai mươi roi, miễn chết. Nhưng trộm được rồi, thủ phạm tòng phạm cùng bị xăm chữ, thủ phạm phạt một trăm trượng, lưu đày ba ngàn dặm, tòng phạm phạt sáu mươi trượng, đồ ba năm."
*Đồ: đi bộ, tớ tra nghĩa thì nó là thế, các thiên sứ của team ai có cách dịch khác góp ý với team nha.
Mọi người vừa nghe, sợ tới mức vội vàng phủ nhận: "Không không, chúng nô tì không phải đến trộm cắp..."
Phan Ninh như dự liệu lại nói: "Kẻ trộm gian thì treo cổ, nô tài giết chủ toàn bộ đều giết, mà bọn ngươi trong mắt không có tôn ti, tự tiện xông vào nơi ngủ của chủ nhân, bỏ khói hôn mê với ý đồ bất chính, nếu không phải trộm cắp, chẳng lẽ là...."
"Là trộm cắp, là trộm cắp!" Quản sự trong thôn tránh ở một bên nhìn trộm rốt cuộc nhịn không được, chạy chậm tiến lên cầu tình. Chuyện này đã bị huyện tôn đại nhân bắt tại chỗ, nếu không thừa nhận là trộm cắp, chờ đến lúc hỏi ra chân tướng, hẳn là khó giữ được cái mạng nhỏ này?
Dù sao bọn họ cũng không phải là ăn trộm thật, tất nhiên không tra ra được tang vật, theo luật thủ phạm bất quá chỉ phạt năm mươi roi thôi.
"Đúng đúng, chúng ta là đang ăn cắp!" Chung quanh có không ít người phản ứng lại, gật đầu như giã tỏi. Bọn họ cũng oan uổng, chẳng qua là muốn lấy lòng một nhà quản sự mới theo tới, hiện giờ quản sự cũng đã nhận, bọn họ còn kiêng kị cái gì? Huyện tôn đại nhân có phạt như thế nào đi nữa, bọn họ cũng chỉ là tòng phạm!
Thu Vãn cười thầm trong lòng, cô chẳng qua là vì thanh danh, không muốn dính dáng tới việc gian ô* này, mới lấy tội trộm cắp ép những người này nhận tội. Nghe việc phạt roi này tưởng chừng như là hình phạt nhẹ, nhưng chỉ cần người thi hình có lòng, cũng đủ để cho người ta sống không bằng chết.
Mà Tiểu Lưu thị nghe lời quản sự nói, nghĩ đến chính mình không muốn nhận năm mươi roi, sớm đã sợ tới mứt gan muốn nứt ra, liên tục khóc lóc cầu xin tha thứ. Lúc này, nàng ta nháy mắt nhìn thấy bóng dáng Cẩm Liên đỡ Ngọc Anh tiến vào, đột nhiên vỗ đùi, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Đại nhân, việc này nô tì cùng đương gia không phải thủ phạm. Bọn nô tì đều bị Cẩm Liên xúi giục! Cầu xin đại nhân khai ân!"