Xuyên Nhanh Hệ Thống Lưu Manh

Chương 101: Phiên Ngoại





Hắn nhìn người con gái mình yêu ngã xuống mà hoảng sợ không thôi, tim như kim đâm từng hồi truyền vào đại não đầy đau rát
Tại sao ..
Tại sao chứ ?
Rõ ràng cô hứa chờ hắn về..
Rõ ràng..
\- Đừng..

đừng ..
Đôi tay như cũ vẫn run từng hồi lớn lay lay người cô gái nhỏ nằm trong lòng đã sớm không còn phản ứng, miệng đầy máu tươi
Hắn run rẩy lấy một tia bình tĩnh mà thi triển phép thuật hy vọng kịp khóa giữ linh hồn cô nhưng dù hắn làm thế nào vẫn như cũ một dạng vô dụng..
Không tìm thấy linh hồn Tuyết Ly nữa..
\- Ly ..Ly đừng đi ..ở lại..ở lại với ta !!
Hắn như đứa trẻ cứ cúi đầu cọ cọ vào mặt cô như cũ ngoan ngoãn nhưng chính là ..cô không nghe ..

không quan tâm
Tuyết Ly hư..

không nghe lời hắn ..

Hắn cứ ngồi đó khóc rống lên thảm thiết mặc kệ tất cả tàn cuộc lưu lại
Trận chiến đã sớm kết thúc, phần thắng thuộc về Ma Tộc
Các trưởng lão đến nơi giải quyết những người còn sót lại, tất cả chúng tiên điều bị hành hình tại Trụ Cột Thiên Giới
Tất cả đã kết thúc..
Ma Tộc sau này nắm quyền thiên địa, lấy lại danh dự cùng tiếng tăm đáng có của mình..
Nhưng vấn đề chính là Ma Tôn không phản ứng..

Ma Tôn cứ ngày ngày ôm một cổ thi thể nữ tử đã sớm lạnh lẽo trò chuyện
Phi Mặc dùng trân châu vĩnh hằng giữ lại thân xác ấm áp ngàn năm cho nàng..
hắn chờ..

chờ một ngày nàng lại quay về bên hắn
Hắn cứ ngây ngốc ngồi chờ ngày qua ngày tháng qua tháng..

rồi lại 100 năm trôi qua..
Hắn vẫn như cũ kiên nhẫn chờ đợi..
hắn dưới sức ép của Ma Tộc mà lên ngôi Hoàng Đế Thiên Tộc với điều kiện Tuyết Ly nàng phải là Hoàng hậu của hắn..
Hết cách khuyên bảo mọi người đành thuận theo chấp nhận sự thật vô lí này..


chấp nhận một người đã chết làm mẫu nghi thiên hạ
Nhưng rồi một ngày Phi Mặc mở mắt như cũ nhìn ngắm cô gái trong lòng ngoan ngoãn luôn nhắm mắt bất động..
Tuyết Ly bỗng dưng nhút nhít mi mắt làm hắn một trận kinh hỉ mà vui mừng không thôi..
hắn khóc ..

hắn thật vui ..thật vui vì hắn chờ được rồi
\- Ly..

nàng về với ta phải không ?
Nàng mở đôi mắt to trong ý cười chứa ôn nhu nhẹ nhàng ôm lấy hắn
Cả hai cùng vui vẻ đến khóc rống lên..

hắn không thay đổi cứ như đứa trẻ ôm chặt lấy nàng trong căn phòng của bọn họ, cọ cọ gương mặt ấm áp trong trí nhớ thủ thỉ
\- Đừng bỏ ta..

ta sợ lắm !
Nàng vỗ vỗ vai hắn an ủi đầy dịu dàng
\- Sẽ không..

ta sẽ không đi nữa!
Hắn thút thít một hồi lâu nhìn kĩ nàng lần nữa khẩn định mình không nằm mơ mới thỏa mãn ôm chặt lấy Tuyết Ly
Sau này mặc cho núi sông đổi dời chính là hắn và Tuyết Ly trọn đời hạnh phúc, dù cho đi đâu nhân gian điều biết thiên đế và thiên hậu luôn dính lấy nhau..

vạn kiếp không rời !.