Cả một cuộc đời..
lại dừng ở khoảnh khắc đó !
Cô ấy không dừng lại..
Trái tim tôi lúc đó đã dừng !
…
Quân Niệm tôi không cam lòng việc cô ấy từ chối mình, tôi nghĩ không có khả năng gì cô ấy lại không thích..
Rõ ràng ánh mắt cô ấy thay đổi nhưng sâu trong đó tôi nhìn ra được khác biệt..
Tuyết Ly lạnh nhạt hẳn sau lần tổn thương đó, nhưng đâu đó tôi vẫn cảm nhận được sự quan tâm thầm kín của cô ấy
Cô ấy luôn bao dung cho sai lầm của tôi, thậm chí có chút mù quáng..
đến bây giờ cũng vậy..
Hôm đó tôi như phát điên mà ôm chặt lấy cô gái nằm đó, máu đỏ thấm quanh tất cả cảnh vật xung quanh..
trong đầu tôi chỉ toàn tơ máu..
Tôi không chấp nhận nổi..
không chấp nhận nổi
Mọi người xung quanh cứ ồn ào bảo tôi buông cô ấy ra..
nhưng tôi mới không điên giao bảo bối của mình cho bọn họ..
Tuyết Ly là của Quân Niệm thôi !
Chỉ là lúc đó..
nhịp tim cô ấy đã sớm không còn nữa..
…
Tôi ngu ngơ chẳng biết bao lâu rồi lập tức định thần tháo cái khăn choàng khốn kiếp trên cổ xuống..
Tôi tin cô ấy chỉ giận mà đánh lừa tôi thôi !
Lúc La Nguyệt hẹn tôi ra sau trường tôi đã ngay lập tức từ chối, nhưng cô ta nói Tuyết Ly chuyển lời như vậy..
tôi liền có chút dao động
Tuyết Ly tìm làm tôi thật cao hứng..
nhưng mà ra đến nơi lại không thấy cô ấy, tôi liền biết bản thân dính bẫy mà tức giận..
Chưa đợi tôi phản ứng gay gắt thì cô ta nhanh cho làm cái hành động tôi không ngờ đến kia..
Thừa nhận bản thân sơ suất..
nhưng không ngờ một lần sơ suất này lại là vết thương chí mạng về sau..
Cô gái ngu ngốc kia thế mà cứ chạy..
tôi dùng hết sức đuổi theo cũng chẳng kịp..
Sao tôi lại không biết em có thể chạy nhanh như thế ? Tôi hận đôi chân này cứ liên tục run run nôn nóng mà chẳng kịp giải thích cho em..
Tại sao chứ ?
…
Tôi mặc cho cha em cứ lao vào đánh tôi đến thảm thương nhưng tuyệt không thể buông tay ra khỏi em..
Ông ấy giận rít gào vun từng nấm đấm nặng nề vào tôi..
nhưng tôi không thấy đau
Bởi vì em đang nắm tay tôi mà..
làm sao tôi có thể đau cơ chứ..
Tôi hạnh phúc còn không kịp
\- Mày buông bàn tay dơ bẩn ra khỏi con gái tao !!!
Tiếng nói của cha em thật sự làm tôi có chút phiền..
nói gì chứ ? Em rõ ràng là vợ tôi sao tôi phải buông ra..
À..
chắc ông ấy không biết ?!
Nghĩ như thế tôi liền thò tay vào túi lấy ra chiếc nhẫn kia mà đeo vào tay em..
nhìn nhìn tôi lại mỉm cười..
thấy chưa cô ấy đã là vợ tôi !
Tuyết Ly..
là vợ của tôi !
…
Chẳng biết xung quanh xảy ra chuyện gì, một tên bác sĩ bất ngờ tiêm một liều thuốc vào tay tôi..
làm tôi ngủ quên mất
Sau khi tỉnh dậy thế mà em lại chẳng thấy em ?
Mới một lát tôi sơ sẩy em liền bỏ rơi tôi !
Tôi đi lang thang mãi..
chạy từ đông sang tây, càng ngày càng không kiểm soát nổi tức giận của mình mà túm áo một tên bác sĩ gào hỏi tên em
Bọn khốn..
mau trả Tuyết Ly cho tao !!
…
Bọn khốn kiếp..
Hai mắt như bị thiêu đốt mà bừng bừng lửa giận..
nhưng tôi biết em chỉ cần xuất hiện tôi liền sẽ vui vẻ
Tôi chạy một mạch đến nhà em liên tục đập cửa
Đôi tay đã tê dại chẳng buông tha bất cứ cơ hội nào có thể..
Vợ ơi !! Anh tới đón em này..
Em không ra thật sao ?
Anh lại làm gì sai sao ..
sao em không ở nhà đợi anh về dỗ ?
Tuyết Ly !
…
Bọn chúng đánh tôi..
bọn vệ sĩ nhà em đánh tôi..
không cho tôi gặp em
Bọn chúng không biết như thế là phạm pháp sao ?
…
Mưa rồi..
Tôi sẽ ngồi lì ở đây xem em có ra không..
Đợi không biết bao lâu..
những vết thương trên người bị mưa tưới lại càng thêm đau đớn..
Cúi đầu xuống..
tôi xin thương xót của em được không?
Coi như thương hại tôi..
em ra đây đi mà ..
Nhìn một chút thôi..
Cho tôi gặp em một chút..
Tôi nhớ em lắm
…
Tiếng bước chân nặng nề tức giận từ trong vang lên làm tôi chợt hi vọng..
tôi ngước đầu thấy gương mặt tức giận của cha em hòa hoãn lại đôi chút mà ném thẳng một cuốn sổ vào mặt tôi..
Ông ấy cứ vậy quay đi..
Tôi đơ người..
đôi tay có chút run run mà nhặt cuốn sổ đó lên..
Là chữ của Tuyết Ly..
là nhật kí của cô ấy..
Tôi khum người che chắn cho những trang giấy mỏng kia không bị tạt nước..
nhưng không hiểu sao nó vẫn thấm ướt từng trang
Những kí ức, kỉ niệm kia như một cuốn phim tua lại..
Có những lúc tôi vô thức cười..
nhưng rồi tới đây tôi không cười nỗi nữa
" Hôm nay Quân Niệm tỏ tình, tôi thật lòng rất vui..
nhưng mà không được ! Ai biết chừng anh ấy lại thay đổi ? Vì vậy tôi quyết định đi du học trước, nếu lúc trở về anh ấy vẫn yêu tôi liền đồng ý "
…
" 1 tháng qua rồi anh ấy không liên lạc với tôi, Tức giận quá !! Có phải anh ấy giận rồi không..
tôi thật nhớ..
thôi vậy tôi sẽ đan cho anh một cái khăn choàng làm lành "
Đọc đến đây nước mắt tôi liên tục liên tục rơi..
đôi mắt bầm đau rát từng cơn quặn lại..
Tôi nhớ ra là cái khăn choàng đó..
Một cái khăn choàng đen em làm rơi..
À..
tôi liền như điên chạy đến sân sau trường tìm kiếm..
nó nằm lạnh lẽo dưới nền đất dơ bẩn
Tôi cười hạnh phúc tỉ mỉ kéo lên quàng vào cổ..
em xem có đẹp không ?
Tôi ngồi xuống đó liên tục vui vẻ lẩm bẩm
Thật đẹp..
quả nhiên là khăn em đan..
Cứ như thằng ngốc mặc kệ toàn thân đau nhức mà từ từ lặt tiếp cuốn nhật kí
" Hối hận rồi ! Quả nhiên nhớ anh ấy..
thôi không du học gì đó nữa, mặc kệ hết! Nhất định phải làm vợ Quân Niệm "
Ngu ngốc..
em vốn là vợ tôi nha !
Cuốn nhật kí khép lại..
trang cuối cùng là như thế..
Tim tôi rất đau..
Chúng ta còn chưa tổ chức hôn lễ..
Tôi còn chưa được thấy em mặc áo cưới..
…
Vợ ơi..
Tuyết Ly..
…
Không gian im ắng trôi qua càng ngày càng làm tôi thấy lạnh..
tôi dụi đầu vào chiếc khăn quàng cổ tìm chút hơi ấm..
Nhưng mà không có..
Tôi hận..
La Nguyệt..
đúng vậy tất cả là tại cô ta..
Nếu không phải cô ta tôi đã có thể cùng em viết nên kết thúc tốt đẹp
Càng nghĩ tôi càng điên cuồng hận..
tôi rất hận..
Cô ta phải chết !!
Nghĩ đến tàn nhẫn, tôi rời tay nhấc chiếc điện thoại trong túi mà lạnh lẽo mở lời căn dặn..
Cứ thế cả nhà cô ta điều phải trả giá cho em..
…
Tuyết Ly của tôi không còn nữa..
tôi ở thế giới này làm cái gì ?
Đôi mắt lại chẳng kiềm nổi mà đỏ lên..
Phút chốc tôi mơ hồ thấy hình bóng quen thuộc mà lao như điên chạy theo
Tuyết Ly..
đợi anh với..
Làm ơn đừng chạy nữa..
Có giận cũng phải chờ anh về nhà dỗ chứ..
Em quên lời anh dặn rồi sao ?!
…
Không lối thoát
Mặt hồ sâu hút chôn vùi chàng trai đã không còn kháng cự nữa
…
Đi theo em..
Cứ để tôi theo em..
chỉ xin em ngừng lại đợi tôi một lát được không ?
Tuyết Ly...